*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đúng như đã hứa, chiều Chủ nhật Lý Dật Sinh xuất hiện đúng giờ ở đầu ngõ Lam Thiên.
Chung Kỳ bước ra khỏi ngõ, không hề bất ngờ khi nhìn thấy Lý Dật Sinh.
Cô chợt ngẩn người, như trở về khung cảnh mùa hè năm ngoái. Khi ấy, hai người nắm hai đầu sợi dây mang tên "mập mờ", tâm trạng cũng không phức tạp như bây giờ.
Lý Dật Sinh vốn đang nhìn về nơi khác, hình như cảm nhận được điều gì, đúng lúc cô bước ra liền quay đầu lại.
Ánh mắt giao nhau, anh làm một động tác "mời".
Dù đã đoán trước, nhưng Chung Kỳ vẫn tự nhắc nhở bản thân, thói quen là thứ rất đáng sợ.
Chung Kỳ đi tới, khoanh tay trước ngực, tạo thành tư thế phòng thủ.
Lý Dật Sinh mở lời trước, hỏi có chỗ nào chưa hài lòng không.
Chung Kỳ cảm thấy mình đã rơi vào bẫy của anh, nếu anh cứ mỗi tuần đều đến đón đưa cô, không ai lên tiếng dừng lại, thì sẽ đi đến đâu… Cái danh sách đó phải có thời hạn chứ!
Cô hỏi anh: "Anh định sau này cứ mỗi tuần đều đến sao?"
Lý Dật Sinh nhún vai: "Rất hân hạnh được phục vụ."
"Nhưng cuộc sống của em sẽ bị đảo lộn mất."
Lý Dật Sinh nhướng mày: "Vậy sao?"
"Đúng vậy, anh như thế này rất ảnh hưởng đến đào hoa của em." Chung Kỳ liếc anh một cái.
"Không phải em nói không muốn yêu đương sao."
"Bây giờ không muốn yêu đương không có nghĩa là sau này không muốn. Nhỡ đâu ngày nào đó em muốn yêu đương, anh làm thế này sẽ ảnh hưởng đến em."
"Vậy anh đưa cả hai người đi."
Chung Kỳ: "..."
Chung Kỳ tiến sát lại gần anh, quan sát phản ứng của anh, tinh quái nháy mắt: "Nếu người đó là Lâm Giang, anh cũng đồng ý sao?"
Lý Dật Sinh ném câu hỏi ngược lại: "Còn em? Em đồng ý sao?"
Anh nhìn cô với nụ cười nửa miệng, đưa ra câu hỏi chất vấn tận sâu tâm hồn.
Ánh mắt cô lảng tránh: "Em đang nói nếu thôi! Giả sử thôi mà."
"Vậy em phải tinh mắt mà chọn cho kỹ." Lý Dật Sinh mở cửa xe, "Biết đâu anh còn có thể giúp em xem xét."
Chung Kỳ cạn lời: "Vậy em phải giới thiệu anh với người ta thế nào?"
"Chỉ là một người đàn ông nợ em thôi."
Chung Kỳ á khẩu, không biết phản bác thế nào. Anh nói hết cả rồi.
Cô chỉ nói một câu: "Tuần sau đừng đến nữa, không cần đón đưa em đâu."
Lý Dật Sinh không quan tâm, ít nhất bây giờ cô đang ở trên xe của anh.
Xe chạy được một đoạn, Chung Kỳ phát hiện đây không phải đường đến trường.
Lý Dật Sinh nói muốn đưa cô đến một nơi.
"Chẳng lẽ lại muốn hoàn thành việc trong danh sách của anh?"
Lý Dật Sinh chỉ hơi nhếch mép, Chung Kỳ liền cảm thấy mình đoán đúng, hỏi anh là muốn đi xem phim hay hay đi tham quan bảo tàng mỹ thuật?
"Đều không phải." Lý Dật Sinh không tiết lộ nhiều.
Anh đưa cô đến trung tâm thương mại, đi thẳng đến quầy Tiffany.
Chung Kỳ có chút bất lực. Không tặng túi, chuyển sang tặng trang sức rồi sao?
Chung Kỳ nhận thấy ánh mắt dò xét của nhân viên bán hàng dành cho hai người, cảm thấy hơi không thoải mái.
"Hai vị muốn xem gì ạ? Có cần tôi giới thiệu nhẫn đôi và nhẫn kim cương không ạ?"
Chung Kỳ lướt mắt qua những viên kim cương lấp lánh, rồi lại nhìn thấy những con số khiến người ta giật mình, trước khi Lý Dật Sinh lên tiếng, cô đã lắc đầu từ chối.
Lý Dật Sinh nói muốn xem một mẫu dây chuyền.
Nhân viên bán hàng đưa ra mẫu dây chuyền mặt cười kinh điển, nhưng Lý Dật Sinh lại chỉ vào một mẫu khác.
Dây chuyền đó có hình bầu dục, giống như một ổ khóa, được đính nửa vòng kim cương.
"Anh thật có mắt nhìn! Đây là dòng Lock của chúng tôi, dòng này tượng trưng cho việc bảo vệ những thứ quý giá, tặng bạn gái là hợp nhất, bảo vệ người mình yêu. Màu vàng hồng này cũng rất hợp với màu da của quý cô."
"Chúng tôi không phải là người yêu." Chung Kỳ thành thật nói.
Nhân viên bán hàng sững người một giây, bàn tay định giúp cô đeo thử khựng lại giữa không trung. Lại nhìn sang biểu cảm của Lý Dật Sinh, vẫn bình tĩnh như thường.
Chung Kỳ cũng quay sang nhìn anh.
Lý Dật Sinh nói cái này không có trong danh sách, muốn thêm vào: "Em tặng anh một lá bùa hộ mệnh, anh tặng lại em một cái, coi như bù lại."
Chung Kỳ hơi ngạc nhiên, lúc trước cô gửi trả bùa hộ mệnh cùng với túi xách cho anh, không ngờ anh vẫn luôn đeo nó.
Lý Dật Sinh vẫn luôn treo nó trên xe, mấy hôm trước đi rửa xe sợ bị va chạm nên cất vào hộc đựng đồ.
Người không bao giờ để bất kỳ vật trang trí nào trên xe như anh, vậy mà lại treo lá bùa hộ mệnh cô tặng.
Chung Kỳ lắc đầu: "Đó là em đi chùa Bát Tiên cầu xin, nếu anh muốn bù lại thì..."
Cô chưa nói hết câu đã bị anh cắt ngang: "Em đặc biệt đi cầu cho anh?"
Chung Kỳ nghẹn lời, giật mình nhận ra mình lỡ lời, để lộ bản thân.
Cô thầm tranh đấu với anh, không muốn biểu lộ chút tình cảm nào dành cho anh, nhưng vẫn bị anh cạy mở một chút, nhìn thấy bí mật bên trong.
Cô líu lưỡi, mất hết khí thế, nói: "...Không có."
Nhân viên bán hàng có lẽ đã nhìn ra hai người có khúc mắc, mỉm cười vòng dây chuyền ra sau cổ Chung Kỳ, giúp cô đeo thử.
Lý Dật Sinh giúp cô vén tóc sang một bên, động tác nhẹ nhàng, thậm chí còn dùng ngón tay chải tóc cho cô.
Dây chuyền vàng hồng quả nhiên rất hợp với làn da trắng của Chung Kỳ, nhân viên bán hàng với giọng điệu khoa trương lấy gương ra cho họ xem.
Lý Dật Sinh cũng dứt khoát, trực tiếp quẹt thẻ thanh toán.
Vài phút sau, Chung Kỳ đi theo Lý Dật Sinh ra khỏi trung tâm thương mại, trên cổ đã có thêm một sợi dây chuyền.
Cô nhỏ giọng nói: "Đây gọi là bùa hộ mệnh kiểu gì..."
"Người ta không phải đã nói rồi sao, tượng trưng cho việc bảo vệ thứ quý giá, cũng coi như là một kiểu bùa hộ mệnh khác."
"Đều là lừa mấy người giàu có như anh thôi." Chung Kỳ bĩu môi.
Lý Dật Sinh nhìn cô đầy ẩn ý: "Nếu không phải em, họ cũng không lừa được anh."
Là trách cô, hay là có ý gì khác?
Chung Kỳ về ký túc xá, nghĩ đến giá của sợi dây chuyền, liền cảm thấy nặng nề đến mức thở không nổi, tháo dây chuyền ra nhìn một lúc, lại sợ để như vậy sẽ mất, đành phải đeo lại.
Những món đồ Lý Dật Sinh tặng cô đều rất tinh tế, túi xách anh chọn đều là kiểu dáng đơn giản, thiết thực, không có logo nổi bật, chọn trang sức cũng vậy, không phải mẫu kinh điển đang hot, sẽ không khiến cô rơi vào những lời bàn tán của người khác, nhưng đều rất đẹp mắt.
Chung Kỳ soi gương, thầm nghĩ, anh thật sự rất có tâm.
Một tuần nữa trôi qua, Lộ Lộ nhắn tin cho Chung Kỳ, nói bây giờ các cửa hàng ở Lang Viên cơ bản đều đã khai trương, rất náo nhiệt, rủ cô cùng đi ăn.
Chung Kỳ nhắn tin trước cho Lý Dật Sinh, nói cô đã có hẹn, bảo anh đừng đến đón.
Nhưng đến giờ cô ra khỏi trường, vẫn nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở phía đối diện.
Cô cau mày, sao anh ta lại đến nữa?
Cô đang định qua đường hỏi anh thì một chiếc SUV chạy đến, dừng trước mặt cô, chắn tầm nhìn của cô.
"Lâu rồi không gặp, Chung Kỳ nhỏ!" Lộ Lộ hạ cửa kính xe xuống, chào hỏi Chung Kỳ với vẻ mặt vui mừng.
Tống Giai Minh lái xe, Lộ Lộ và Sở Điềm đều ở trên xe.
"Cô gái xinh xắn, ngọt ngào này là ai vậy?" Sở Điềm nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng điệu không giấu nổi sự ghen tị, "Quả nhiên đi làm khiến người ta tiều tụy, không đi làm là lập tức tươi trẻ trở lại!"
Chung Kỳ mỉm cười: "Sao mọi người lại đến đây? Không phải bảo tôi qua đó sao?"
"Chúng tôi mời người đẹp đi ăn, chẳng lẽ không thể hiện chút thành ý?" Lộ Lộ vẫy tay với cô, "Lên xe nhanh lên."
Sở Điềm mở cửa xe phía sau, Chung Kỳ do dự một lát rồi lên xe.
Khi rời đi, cô không nhịn được liếc nhìn về phía đối diện.
Xe của Lý Dật Sinh vẫn dừng ở đó, tiếc là không nhìn rõ biểu cảm của anh trong xe.
Trên đường đi, Chung Kỳ cảm thấy có lỗi với Lý Dật Sinh.
Đáng lẽ cô nên qua đó chào hỏi anh, hoặc nói trực tiếp với anh một tiếng, cứ thế bỏ anh mà đi, thật sự hơi thất lễ.
Cô liên tục gửi sáu bảy tin nhắn cho Lý Dật Sinh, nhưng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Chung Kỳ không kìm được cảm xúc khi trở lại Lang Viên
Nơi đây đã được khoác lên một diện mạo mới, du khách tấp nập, không còn thấy bóng dáng ban đầu nữa.
"Lúc cô đi thì các cửa hàng ở tầng hai cơ bản đều đang trong giai đoạn sửa chữa, bây giờ đã khai trương hết rồi." Lộ Lộ khoác tay cô, dẫn cô đi xem các cửa hàng mới mở và mặt tiền đã được tháo dỡ giàn giáo.
Họ đến một quán lẩu cháo mới khai trương.
"Tiểu Kỳ, cô không ở đây, tôi cô đơn lắm, mỗi ngày chỉ biết nhìn đồ của cô mà nhớ người." Lộ Lộ chống cằm thở dài.
Chung Kỳ để cốc nước, chăn ngủ trưa và một số đồ dùng văn phòng ở chỗ Lộ Lộ, định sau khi tốt nghiệp quay lại làm việc sẽ dùng.
Chung Kỳ cười nói: "Này này, tôi vẫn còn sống mà."
"Hôm đó Lâm Giang đi ngang qua chỗ tôi, nói một câu, đây không phải cốc của Chung Kỳ sao." Lộ Lộ nhướng mày với cô, kéo dài giọng, "Có người còn nhớ cô hơn cả tôi."
"Điều kiện của anh ta cũng tốt, được coi là đàn ông chất lượng cao." Sở Điềm cũng hùa theo, "Người cũng khá ưa nhìn, Tôn Mạn vừa đi, anh ta sẽ là giám đốc tiếp theo."
Mọi người đều thấy rõ thiện cảm và sự ưu ái của Lâm Giang dành cho Chung Kỳ, chỉ là Chung Kỳ không đáp lại, ở công ty mọi người cũng không tiện hỏi, nên phải đợi đến bây giờ mới dám hỏi.
"Tôi sẽ không yêu đương công sở đâu." Chung Kỳ lắc đầu, dập tắt ý định hóng hớt của ba người, "Kiếm tiền quan trọng hơn, không gì có thể đặt lên trên việc kiếm tiền."
Sở Điềm như đã đoán trước được câu trả lời, rụt cổ lại: "May mà Lâm Giang không biết chúng ta hôm nay tụ tập."
"Nếu xuất hiện một người đẹp trai hơn anh ta, chu đáo hơn anh ta, tính cách tốt hơn anh ta mà còn giàu hơn anh ta, cô có động lòng không?" Sở Điềm vẫn không cam lòng hỏi.
Chung Kỳ không hiểu sao lại nghĩ đến Lý Dật Sinh. Hiện tại chỉ có Lý Dật Sinh phù hợp với điều kiện này.
Cô tự lừa dối bản thân, lắc đầu.
Giai Minh chen vào: "Chung Kỳ mới ngoài hai mươi, cần gì phải vội yêu đương."
"Nhưng ngoài hai mươi chẳng phải là lúc tận hưởng tình yêu sao, bị công việc dày vò vài năm, chẳng còn chút nhiệt huyết nào với cuộc sống nữa, giống như chúng ta..."
Bầu không khí chợt trùng xuống, ba người bỗng chốc rơi vào trạng thái u sầu.
Sở Điềm thở dài, nói rõ ràng là đến để hấp thụ tinh hoa của nữ đại thần, sao lại tự nghi ngờ bản thân rồi.
Chung Kỳ bất đắc dĩ phải đứng ra điều chỉnh không khí, hỏi cô ấy dạo này công ty có tin đồn gì không.
Chỉ có tin đồn mới có thể khiến họ sống lại.
"Yên bình như mặt hồ chết." Sở Điềm lắc đầu, giơ hai ngón tay, "Dạo này chỉ có hai chuyện lớn, Tôn Mạn nghỉ việc, ba nuôi sắp kết hôn."
Chung Kỳ khựng lại, ngẩng đầu: "Ba nuôi kết hôn? Hứa tổng sao?"
"Ngoài anh ta ra còn ai vào đây nữa." Sở Điềm gật đầu, "À đúng rồi, phù rể của anh ta là Lý tổng."
Chung Kỳ chớp mắt: "Sao cậu biết?"
Sở Điềm hứng chí, lấy điện thoại ra tìm một bức ảnh.
Đó là ở một cửa hàng váy cưới, trong ảnh có bốn người, cô dâu, chú rể, phù rể, phù dâu.
Chung Kỳ nhận ra Hứa Văn Dục và Tam Tam đang thử vest và váy cưới.
Hai người còn lại, một là Lý Dật Sinh mặc áo sơ mi, một là cô gái xinh đẹp mặc váy phù dâu.
Lý Dật Sinh trò chuyện vui vẻ với cô gái kia, có vẻ rất thân thiết.
"Bức ảnh này chụp khi nào?" Chung Kỳ hỏi.
"Mấy hôm nay thôi. Phù dâu là bạn thân của vợ Hứa tổng, nghe nói cô ấy vẫn luôn muốn mai mối bạn thân với Lý tổng."
Chiều Chủ nhật, Chung Kỳ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về trường.
Cuối tuần này trôi qua không mấy tốt đẹp, trong đầu cô toàn là bức ảnh đó.
Cô đứng trước cửa hàng do dự, không biết Lý Dật Sinh có còn đợi cô ở đầu ngõ hay không.
Nhìn đoạn hội thoại với Lý Dật Sinh trên điện thoại, còn có tin nhắn giải thích mà cô đã gửi, cô bỗng dưng nổi cơn thịnh nộ.
Sao lại không thể thu hồi chứ? Cô có gì mà phải giải thích với anh ta.
Đến đầu ngõ, quả nhiên Lý Dật Sinh không đến.
Cô mỉa mai nghĩ: Chắc là bận đi làm phù rể rồi.
Nói là muốn bù đắp cho cô, vậy mà mới làm được vài việc đã bỏ dở giữa chừng.
Cô đứng ở đầu ngõ nhìn quanh, giả vờ như không quan tâm đợi vài phút.
Cuối cùng, thật sự hết kiên nhẫn, không hiểu sao lại gửi tin nhắn cho Lý Dật Sinh: Sao lại không giữ lời hứa?
Cả màn hình đều là màn độc diễn của cô.
Người ở đầu bên kia, còn chưa biết đang cười nhạo cô thế nào.
Tin nhắn vừa gửi đi, cô lại hối hận, vội vàng nhấn thu hồi.
Đều tại anh ta, trêu chọc cô, rồi lại biến mất.
Cô đá một viên đá dưới chân, đang định bước về phía trạm xe buýt thì xe của Lý Dật Sinh từ xa chạy đến, dừng lại trước mặt cô.
Mà lúc này, vẻ mặt phức tạp vừa bực bội, vừa tức giận, vừa tủi thân của cô vẫn chưa kịp biến mất.
Lý Dật Sinh hạ cửa kính xe xuống, thong thả mỉm cười hỏi cô: "Sao, đợi sốt ruột rồi à?"
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang