*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chung Kỳ ngồi một mình ở trạm xe buýt, cô ngồi thẳng lưng, cứng đờ, vì chỉ cần cử động một chút, khóe mắt sẽ nhìn thấy bóng dáng Lý Dật Sinh.
Xe buýt từ từ tiến đến. Giờ cao điểm đã qua, trên xe không đông đúc lắm, chỉ lác đác vài hành khách.
Điện thoại cô rung lên.
Lý Dật Sinh nhắn tin: Chúng ta nói chuyện một chút.
Cô không trả lời, tắt điện thoại, bỏ vào túi, bước lên hàng ghế cuối cùng của xe buýt dưới ánh mắt của Lý Dật Sinh.
Sáng hôm sau, Tôn Mạn bảo Chung Kỳ và Đồng Giai Minh chiều nay đến khu phố bên dưới gặp đội thi công, xác nhận danh sách vật tư cần thiết cho triển lãm nghệ thuật.
"Nhiệm vụ của hai người hôm nay rất đơn giản, đi một vòng quanh hiện trường theo sơ đồ di chuyển, xác nhận diện tích cuối cùng. Những bức tường nào có thể phá bỏ, chỗ nào có thể lắp đặt điện, đều phải hỏi rõ ràng."
Chung Kỳ và Đồng Giai Minh cùng gật đầu.
Cuối cùng, Tôn Mạn nói thêm: "À đúng rồi, bên A và người của Hòa Dật đều ở đó."
Chung Kỳ hơi sững người, Tôn Mạn nhận ra hành động nhỏ của cô, nhướng mày: "Sao thế, không muốn đi à?"
Chung Kỳ lắc đầu: "Không ạ."
"Tốt." Tôn Mạn lạnh lùng nói. "Vậy thì hãy làm tốt công việc của mình."
Trở về chỗ ngồi, Lộ Lộ cười hì hì hỏi hai người lại nhận nhiệm vụ khó khăn gì nữa.
Đồng Giai Minh tóm tắt lại, Lộ Lộ khẽ mắng: "Chị ta chắc chắn là cố ý, việc này không cần cô đi, sao lại bắt cô đến công trường?"
Chung Kỳ khó hiểu: "Công trường chỉ có đàn ông mới được đến à?"
"Khu phố bên dưới đã bị phá dỡ gần hết rồi, tầng trưng bày triển lãm thậm chí còn bị đập cả sàn nhà, dưới đất toàn là mảnh vỡ thủy tinh và xi măng, giày của con gái không tiện."
Đồng Giai Minh hạ giọng: "Quan trọng là, chiều nay Lý tổng cũng ở đó."
Lộ Lộ nhíu mày, nói với Chung Kỳ: "Vậy thì càng không nên để cô đi, lúc này chị ta không nên đẩy cô ra trước sóng gió."
Đồng Giai Minh nhìn về phía văn phòng của Tôn Mạn, hắng giọng nhắc nhở hai người nói nhỏ thôi.
Lộ Lộ đứng dậy, kéo Chung Kỳ ra ngoài: "Đi, mua cà phê."
Trong thang máy, Lộ Lộ hỏi Chung Kỳ: "Cô với Lý tổng, thật sự quen nhau à?"
Chung Kỳ gật đầu.
Lộ Lộ và Đồng Giai Minh đối xử tốt với cô, cô không cần phải giấu diếm họ.
"Vậy hôm qua cô tìm Tôn Mạn..."
"Tôi thật sự muốn xác minh." Chung Kỳ cười buồn.
"Mấy hôm nay tin đồn lan truyền khắp nơi, nhiều chuyện chúng tôi cũng không tiện hỏi cậu, chỉ có thể nhịn." Lộ Lộ xoa đầu Chung Kỳ, nói với giọng điệu từng trải. "Cô bé ngốc, cô vẫn còn non và xanh lắm."
Chung Kỳ không hiểu ý của Lộ Lộ.
"Những chuyện thế này nhiều lắm, dân văn phòng rất thích buôn chuyện, chẳng ai quan tâm thật giả, chỉ là liều thuốc kích thích trong công việc nhàm chán thôi. Nhưng mà, chuyện này không liên quan gì đến công việc, cậu xem Lý tổng, cả ông Vương sếp lớn của chúng ta nữa, ai mà chẳng có nhiều tin đồn, họ có giải thích bao giờ đâu? Sau này gặp phải chuyện như vậy, đừng tự mình chứng minh."
Chung Kỳ nhìn vào khoảng không, gật đầu: "Cảm ơn chị Lộ Lộ."
Ở quán cà phê, Lộ Lộ gọi cho mỗi người một cốc đồ uống mới.
Thanh toán xong, Lộ Lộ nháy mắt với cô: "Nhưng mà, tôi lại rất thích cậu và Lý tổng đấy."
Chung Kỳ toát mồ hôi hột vì chột dạ, giả vờ như không nghe thấy: "Hả?"
"Phải công nhận là nhìn xứng đôi thật, cô là cô gái xinh đẹp nhất tôi gặp mấy năm nay đấy." Lộ Lộ nói, giọng như đang cố tình trêu chọc. "Chỉ có điều... tuổi tác với chiều cao hơi chênh lệch..."
Những hình ảnh không mấy đứng đắn bất chợt lóe lên trong đầu Chung Kỳ: ở tiệm tạp hóa, trên ghế sofa nhà Lý Dật Sinh... Thấy một đồng nghiệp ở phòng tài vụ đi tới, cô vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ.
Đồng nghiệp phòng tài vụ sau khi gọi đồ, tiện thể nhắc Chung Kỳ về công việc, bảo cô nộp ngân sách quý IV trước khi tan làm buổi trưa.
Chung Kỳ nhìn Lộ Lộ và Đồng Giai Minh với ánh mắt dò hỏi.
Lộ Lộ không thấy đó là chuyện gì to tát: "Chính là bảng báo giá của nghệ sĩ mà cô đang làm đấy."
"Nhưng mà chúng tôi vẫn chưa quyết định sẽ hợp tác với nghệ sĩ nào." Chung Kỳ quay sang đồng nghiệp phòng tài vụ. "Chiều nay được không ạ? Tôi cần báo cáo với chị Tôn trước đã."
"Không được đâu em, chị cũng phải báo cáo rồi."
"Cứ báo theo mức ngân sách cao nhất đi." Đồng Giai Minh giải thích với Chung Kỳ. "Phòng tài vụ chỉ cần biết trước dự kiến chi tiêu của quý IV thôi mà. Mình cứ báo cao lên một chút để dư dả, chứ không đến lúc cần lại khó xin kinh phí lắm."
Trở về văn phòng, Tôn Mạn đã không còn ở công ty.
Đồng Giai Minh nói Tôn Mạn đi ra ngoài với ông Vương, rồi chủ động nhận nhiệm vụ báo cáo ngân sách.
Chung Kỳ hỏi có cần báo cáo với Tôn Mạn không.
"Tất nhiên là phải làm việc với chị ta, chuyện gì cũng phải lưu lại dấu vết." Đồng Giai Minh bảo Chung Kỳ gửi bảng báo giá cho Tôn Mạn. "Tôi sẽ gọi điện thoại cho chị ấy, đề phòng bất trắc."
Chung Kỳ cười hì hì: "Cảm ơn anh!"
Chung Kỳ không ngủ trưa.
Chiều nay phải gặp Lý Dật Sinh, chân cô cứ như đạp máy khâu, run lên suốt cả buổi trưa.
Mãi đến khi xuống lầu cùng Đồng Giai Minh, cô vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Khu phố đã bị phá dỡ gần hết, bụi bay mù mịt, Đồng Giai Minh đi qua hàng rào chắn, đưa cho Chung Kỳ một chiếc mũ bảo hộ: "Hứa tổng và Lý tổng sắp đến rồi."
Mũ bảo hộ màu vàng đã hết, đến lượt Chung Kỳ, nhân viên đưa cho cô một chiếc mũ màu đỏ, dặn dò họ dù chỉ đứng ở gần đây cũng phải đội mũ.
Nghe thấy "Lý tổng", đồng tử Chung Kỳ co lại.
Đồng Giai Minh nhìn chiếc váy liền thân của cô, đề nghị: "Hay là cô đợi tôi ở dưới này nhé? Trên lầu toàn là giàn giáo, cầu thang cũng rỗng, vốn đã không an toàn lại còn bất tiện, cô đừng lên đó."
"Như vậy có ổn không?"
"Tôn Mạn cũng không có ở đây, hơn nữa đây vốn là công việc của tôi, có gì mà không ổn."
"Một mình anh làm được sao?"
Đồng Giai Minh cười: "Yên tâm đi."
Chung Kỳ nhìn anh với ánh mắt biết ơn.
Chung Kỳ đứng ở góc tòa nhà, nhìn thấy Lý Dật Sinh và Hứa Văn Dục đang đi tới từ xa, phía sau có năm sáu người đi theo.
Bốn đôi chân dài chiếm gần hết tầm nhìn.
Cảnh tượng mãn nhãn đang đến gần, Chung Kỳ nhớ ra mình đang đội chiếc mũ đỏ nổi bật, vội vàng lùi ra sau bức tường.
Đồng Giai Minh gặp bên A, Hứa Văn Dục thấy chỉ có một mình anh ta, liền hỏi: "Chỉ có mình cậu đến à?"
Hỏi xong, Hứa Văn Dục liếc nhìn phản ứng của Lý Dật Sinh.
Đồng Giai Minh gật đầu: "Hôm nay Tôn tổng có cuộc họp, nên chỉ có mình tôi đến."
Không ít người đang chờ xem kịch hay, nhưng nữ chính lại không xuất hiện.
Hứa Văn Dục gật đầu: "Được, vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Lý Dật Sinh lặng lẽ đi theo mọi người.
Ngay từ lúc bước lên đây, anh đã thoáng thấy một bóng người đội nón đỏ thấp thoáng đâu đó.
Anh thong thả bước tới bên cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên. Quả nhiên là vây.
Qua giàn giáo dày đặc, anh nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đội mũ đỏ, đang lén lút nhìn ở dưới lầu.
Tan làm, Hứa Văn Dục thấy Lý Dật Sinh đi về phía một chiếc xe điện màu đen đậu bên đường. Nhìn kỹ lại biển số, đúng là chiếc xe anh và Lý Dật Sinh mua cho vui năm ngoái.
"Sao hôm nay lại lái xe này?"
Lý Dật Sinh đặt tay lên cửa xe, nhún vai: "Chán rồi, đổi xe khác."
Cứ nghĩ đến việc xe anh xuất hiện sẽ bị nhiều người chú ý nên anh quyết định không lái nữa.
"Vì cô thực tập sinh kia à?"
Lý Dật Sinh không nói gì, Hứa Văn Dục coi như anh thừa nhận.
Hứa Văn Dục liếc nhìn anh, nói móc: "Anh bạn à, cậu tỉnh táo lại đi, người ta còn không thừa nhận có quan hệ gì với cậu, cậu lại hết lần này đến lần khác nghĩ cho cô ta."
Lý Dật Sinh nhíu mày, phớt lờ lời nói luyên thuyên của Hứa Văn Dục. Anh tìm kiếm trong điện thoại, gửi cho Chung Kỳ hai bản vẽ CAD, trên đó đánh dấu rõ ràng những bức tường có thể phá, vị trí hộp điện, lộ trình vận chuyển rác thải xây dựng.
Hoàng hôn buông xuống, vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp trên bầu trời.
Chung Kỳ bước xuống xe buýt với thân hình mệt mỏi.
Mấy hôm nay cô ngủ không ngon, tuy chiều nay không đến công trường, nhưng nắng quá gắt, khiến má và mũi cô nóng rát.
Đi đến đầu ngõ, cô nhìn thấy một bóng hình cao lớn quen thuộc.
Rõ ràng là anh đang đợi cô.
Tối hôm trước, cô bỏ anh lại một mình, cũng không trả lời tin nhắn của anh.
Mà bây giờ, họ chỉ cách nhau vài bước chân, cô không thể nào làm như không thấy anh mà đi qua.
Chung Kỳ chỉnh lại biểu cảm, tiến lên chào hỏi, tiện thể nói chuyện phiếm: "Hôm nay nóng quá."
Lý Dật Sinh không nói gì.
Cô lại nói: "Em đã nhận được bản vẽ anh gửi rồi, cảm ơn anh, rất hữu ích."
Giờ này còn nói chuyện công việc... Lý Dật Sinh đút hai tay vào túi quần, bật cười.
Nhìn má và mũi cô ửng đỏ, rõ ràng là bị cháy nắng mà không biết.
Cô gái ngốc này, không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu.
Lý Dật Sinh hỏi thẳng: "Em đang trốn anh à?"
"Không có." Cô lắc đầu, sau đó ngẩng lên mỉm cười. "Tin đồn lan truyền khắp nơi, anh cũng biết rồi chứ?"
Lý Dật Sinh nhìn ra vẻ chán nản ẩn giấu sau nụ cười của cô.
Anh không trả lời, coi như thừa nhận.
Anh cố tình chọn nơi vắng vẻ này để đợi cô, tránh gặp mặt đồng nghiệp.
Chung Kỳ tự giễu: "Chắc tại em lợi dụng anh trước mặt bạn học cũ nên ông trời phạt."
"Vì anh cũng đã nghe nói rồi, nên chúng ta giữ khoảng cách thì hơn?" Chung Kỳ mím môi. "Tốt cho cả anh và em."
Chung Kỳ nghĩ, những lời đồn đến tai Lý Dật Sinh chắc chắn còn khó nghe hơn.
Ánh mắt Lý Dật Sinh thoáng chút khác lạ, anh đưa tay nắm lấy cánh tay cô: "Anh nghe em nói với Tôn Mạn là chúng ta không có quan hệ gì."
Chung Kỳ bĩu môi: "Anh nắm bắt tin tức nhanh nhạy thật đấy."
"Em nghiêm túc đấy à?"
"Em chỉ đang nói sự thật thôi mà?"
Lý Dật Sinh nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói: "Chung Kỳ, anh không thích vòng vo."
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô một cách nghiêm túc như vậy, không còn vẻ bông đùa và mờ ám như trước kia.
Chung Kỳ bị anh nhìn chằm chằm đến mức tim đập nhanh hơn.
Bàn tay anh nắm chặt cổ tay cô, chỉ dùng sức ở cánh tay, không hề làm cô đau.
Nhưng cổ họng Chung Kỳ nghẹn lại, lại bị hơi ấm từ lòng bàn tay anh làm cho bỏng rát, khiến cô không khỏi cảm thấy tủi thân.
Lý Dật Sinh thở dài, nới lỏng tay: "Nếu em cứ khăng khăng phủ nhận, thì chúng ta không thể nào tiến xa hơn được."
Nếu còn tiếp tục dây dưa, cô chính là đang nói dối.
Những lần mập mờ trước đây, là do cô thấy thú vị, chủ động hôn anh, là do cô rung động về mặt thể xác... Nhưng nếu nghĩ xa hơn, cô thật sự chưa từng nghĩ đến.
Dù sao, cô chưa bao giờ mong đợi một mối quan hệ lâu dài, ổn định.
Vì anh đã nghiêm túc như vậy, thì cứ để anh tự trả lời câu hỏi này.
Chung Kỳ chớp mắt, nửa đùa nửa thật: "Vậy thì... chia tay luôn đi, em chơi được, chỉ xem anh có muốn hay không thôi."
Cô không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt Lý Dật Sinh, điều này khiến cô thoáng chốc hoảng hốt.
Cô thấy câu nói của mình quá nhẹ nhàng, nhưng nghĩ lại, cô không tin anh thật sự muốn có một mối quan hệ bình thường với mình.
Cô vẫn giữ vững lập trường ban đầu, sẽ không để bản thân sa vào lưới tình của Lý Dật Sinh, một con cáo già lão luyện.
Muốn chơi thì chơi, cô chiều, không chơi thì... thôi.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang