Như thường lệ, Lâm Giới thành thạo mở chốt cửa và mở cánh cửa hiệu sách của mình.

Cơn mưa bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, như thể ông trời đã quên tắt vòi nước.

Mực nước trên các con đường bị ngập lụt dường như đã giảm nhẹ vào hôm nay; theo các bản tin, có lẽ là do hệ thống thoát nước ngầm hoạt động ở hiệu suất cao nhất.

Tuy nhiên, điều khiến mọi người ngạc nhiên là có rất nhiều xe hạng nặng chạy qua con phố vốn thường vắng vẻ.

Đèn pha chiếu xuyên qua màn mưa và thắp sáng phố trong chốc lát. Thỉnh thoảng, những khuôn mặt tò mò sẽ ló ra từ các cửa hàng và nhà ở hai bên đường trước khi lại đóng cửa hoặc cửa sổ để ngăn mưa vào.

Những chiếc xe này đến rồi đi nhanh chóng và mọi thứ lại trở về trạng thái yên tĩnh bình thường.

“Liệu có phải xảy ra tai nạn không?” Lâm Giới nhìn những con sóng do xe tải chạy qua tạo ra, nghĩ lại thì, tai nạn cũng không phải là không thể xảy ra trong trận mưa lớn này.

Ngoài ra, có vẻ như còn có những máy móc hạng nặng được sử dụng để xây dựng như máy ủi và máy đào trên những chiếc xe tải này.

Lâm Giới cũng muốn nghe tin tức buổi sáng phát sóng ở bên cạnh để biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ngồi ở chỗ ngồi khá lâu, vẫn chưa nghe thấy tiếng rè rè của tivi.

“Hửm?”

Theo thói quen thường ngày, Lâm Giới cảm thấy có chút kỳ lạ. Khi những chuyện bất thường như vậy xảy ra, ông chủ bên cạnh chắc chắn sẽ tăng âm lượng tivi lên, chuyển sang kênh đưa tin về sự việc mà mọi người đều tò mò.

Tuy nhiên, hôm nay anh ấy đã không làm điều này và có vẻ như tivi thậm chí còn không được bật.

Thật kỳ lạ. Chẳng lẽ công tắc nguồn điện lại nhảy? Hay là ông chủ bên cạnh đột nhiên bị bệnh? Lâm Giới không khỏi lo lắng.

Mặc dù người hàng xóm này có một số khuyết điểm, nhưng anh ấy chỉ là một công dân bình thường và không thể bị coi là người xấu.

Đã quen nghe tin tức theo cách này nhiều lần, Lâm Giới cảm thấy có chút bất an khi không có tin tức, vì vậy anh nhích lại gần bức tường gắn liền và gọi: "Xin lỗi..."

Anh còn chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng kêu hoảng hốt: “A!”

Lâm Giới có chút nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Một lúc im lặng trước khi giọng nói run rẩy trả lời, "Không có gì, thực sự. Không có gì cả... Không cần phải lịch sự như vậy, không cần thiết."

Ông chủ cửa hàng băng đĩa bên cạnh nuốt nước bọt mấy lần, nói năng không mạch lạc rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi chỉ muốn hỏi tại sao tivi của anh không bật. Có vấn đề gì không?”

Trời ơi! Hắn nhận ra có điều gì đó không ổn! Trong phim, những kẻ để lộ ý định xấu đều phải chết!

Chủ cửa hàng băng đĩa vội vàng bật tivi lên. “Tôi bật, tôi bật! Tôi xin lỗi! Tôi bật ngay!”

Chiếc tivi bên cạnh bật lên và phát sóng tin tức thời sự về vụ tai nạn liên quan đến nhiều tòa nhà bị sụp đổ.

À, thì ra là sập nhà. Ờ, khá có khả năng là một số tòa nhà xây dựng kém sẽ sập trong thời tiết khắc nghiệt như thế này. À, cũng có thương vong nữa, có vẻ như vụ tai nạn này khá nghiêm trọng.

“Được rồi, cảm ơn.” Lâm Giới gật đầu cảm ơn nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Chẳng phải giọng điệu của người hàng xóm vừa thiếu kiên nhẫn lại vừa lịch sự sao? Điều đó thật không hợp lý.

Lâm Giới không nhịn được nghĩ đến suy đoán trước đó của mình, thế là gọi: “Colin tiên sinh, anh chắc chắn mình vẫn ổn chứ? Cơ thể anh cần nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể sống khỏe mạnh.”

Những giọt mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán Colin.

Tại sao hắn ta lại hỏi mình câu hỏi như vậy? Đừng nói với mình rằng hắn đã làm gì đó với cơ thể mình? Bây giờ hắn đang cảnh báo mình không được hành động mù quáng mà không suy nghĩ, nếu không mình sẽ không thể sống yên ổn...

Colin nhìn chằm chằm vào tivi, rồi chuyển ánh mắt sang chiếc điện thoại di động đang cầm trên tay, hiển thị một tin nhắn mà anh đã chần chừ không muốn gửi đi từ lâu. Toàn bộ cơ thể anh cứng đờ.

Giọng nói của Lâm Giới vang lên từ phòng bên cạnh: “Anh Colin?”

Colin rùng mình, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhìn xuống mới phát hiện mình đã nhấn gửi tin nhắn.

Người nhận tin nhắn: Khung Đỉnh Giáo Hội, Cha Vincent.

Colin mặt tái nhợt, linh hồn gần như muốn rời khỏi cơ thể vì sợ hãi. Dùng hết sức lực, Colin cố gắng kiềm chế cái miệng đang nói lắp bắp của mình không thốt ra một tràng chửi thề. Anh nghiến rang, trong lòng hung tợn nghĩ, Chuyện đã rồi, hối hận thì đã quá muộn.

Hiện tại, thông tin này đã truyền đến Cha, nếu Colin có thể tiếp tục che giấu thêm một thời gian, có lẽ vẫn có thể sống sót.

Thưa Đức Cha, xin hãy cứu con!

“Haa… Không có gì, tôi ổn. Cảm ơn anh đã quan tâm.” Colin cố gắng bình tĩnh lại, giả vờ thư giãn.

Nghe câu trả lời này, Lâm Giới cảm thấy Colin không hoàn toàn nói thật nhưng dù sao anh cũng không muốn truy cứu thêm nữa.

“Nếu vậy thì tôi không làm phiền anh nữa,” Lâm Giới đáp khi anh đang băn khoăn không biết có nên đến thăm người hàng xóm này không.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên giòn giã.

“Hoan nghênh,” Lâm Giới ngẩng đầu nói. Xem ra hôm nay quả nhiên có khách mới , Lâm Giới thầm nghĩ.

Người bước vào hiệu sách là một cô gái cao lớn tóc đỏ, có vẻ ngoài cuối tuổi thiếu niên. Cô gái tuổi teen này có khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống và đôi mắt sáng đặc biệt nổi bật.

Cô ấy mặc áo phông trắng, quần yếm và đi giày đi mưa mũi tròn màu vàng tươi. Mái tóc dài của cô ấy được tết thành hai bím dài ngang vai, được che một phần dưới mũ lưỡi trai.

Những khách hàng trẻ tuổi như thế này hiếm khi xuất hiện ở hiệu sách.

"Tôi có thể giúp gì cho cô không?" chàng trai trẻ ngồi sau quầy hỏi.

Melissa tò mò nhìn khắp hiệu sách trước khi nhìn sang Lâm Giới.

Với ba bước chân nhanh nhẹn, cô ấy đã đến được quầy, kéo ghế ra ngồi lên. "Anh là chủ hiệu sách này à?" Melissa hỏi trong khi rung chân.

Lâm Giới gật đầu, mỉm cười đáp: “Đúng vậy, là tôi, nếu có yêu cầu gì thì cứ nói cho tôi biết. Cho dù là mượn, mua, hay chỉ là đọc sách, đều được.”

Trông anh ta không có vẻ gì là ấn tượng cả… Hiệu sách này thực sự là cấp S sao? Có phải cha đã phạm sai lầm không?

Một loạt suy nghĩ nghi ngờ chạy qua tâm trí Melissa. Cô đã cẩn thận kiểm tra hiệu sách này và chỉ nhận thấy rằng Thạch Tượng Quỷ có vẻ giống như một sản phẩm của các Hắc pháp sư. Mọi thứ khác đều hoàn toàn bình thường.

Melissa nhìn chàng trai trẻ trước mặt với vẻ thất vọng và thậm chí quên mất lý do cô đến đây là vì tò mò về cái kết của Thâm Uyên Chi Tử mà cô vẫn chưa đọc xong.

Nơi này có phải quá bình thường không...

Cô đã dũng cảm vượt qua cơn mưa và chấp nhận rủi ro bị cha mắng một trận để đến được đây, nhưng đây không phải là hiệu sách huyền bí và quyến rũ mà cô mong đợi. Melissa không thể dừng lại khi nghĩ về điều đó.

"Yêu cầu gì cũng có thể sao?" Melissa hai tay chống cằm, lẩm bẩm.

Haa… những điều mà trẻ con ngày nay thậm chí còn nghĩ ra được.

Vài giọt mồ hôi xuất hiện trên trán Lâm Giới nhưng anh vẫn lịch sự mỉm cười và trả lời: "Chỉ những yêu cầu bình thường thôi, còn nếu những yêu cầu quá vô lý dĩ nhiên là không được."

Melissa đập cả hai tay xuống mặt bàn. " Tôi muốn cùng anh vật tay, có được không?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play