“Lúc hai quân giao chiến, ta tự ý chạy ra ngoài, lạc đường, hạ nhân bên cạnh cũng đều thất lạc, phụ vương ra lệnh cho binh lính dưới trướng quay lại tìm ta, trên đường trở về vì nóng lòng muốn về mà đi nhầm đường, suýt chút nữa thì rơi vào bẫy rập của quân địch.”

Đó là lần nguy hiểm hiếm hoi trong mười mấy năm qua của nàng.

“Ngày hôm đó, ta trốn trong hang núi, nghe thấy tiếng đao kiếm c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài, trong lòng sợ hãi vô cùng, lúc đó ta thật sự cho rằng... có lẽ mình sẽ không thể ra ngoài được nữa.”

Tạ Dao cười một tiếng, bây giờ nhớ lại những chuyện này, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khác lạ.

“Sau đó thì sao?”

“Trong hang núi, ta gặp được một người.”

Buổi tối hôm đó trời tối đen, người tới lại che mặt, cả người đầy m.á.u me xông vào hang núi, trong lòng Tạ Dao rất sợ hãi, nhưng thiếu niên kia cũng chỉ tầm tuổi nàng, trên trán rỉ đầy mồ hôi lạnh, gần như sắp ngất xỉu.

Mẫu thân của Tạ Vương phi tinh thông y thuật, Tạ Dao cũng biết chút ít, nàng đánh liều ra ngoài hang tìm thảo dược cầm m.á.u cho hắn, hai người nương tựa lẫn nhau trong hang núi qua một đêm.

“Lúc trời sáng, khi ta chuẩn bị rời đi, hắn đã tặng ta một bức tranh.”

Cố Trường Trạch khẽ xoa ngón tay, ánh mắt khẽ động.

“Nàng nhớ rõ như vậy, chắc hẳn rất thích bức tranh đó.”

Cũng không thể nói là thích hay không, chỉ là bức tranh kia vào đêm hôm đó đã cho nàng rất nhiều dũng khí, nếu không gặp được người nọ, nàng cũng không biết liệu mình có thể ra khỏi hang động đó hay không.

“Lúc đó, khi ta rời đi, còn hẹn với hắn nếu có duyên sẽ gặp lại, đáng tiếc là từ khi ra khỏi hang núi, ta chưa từng gặp lại hắn.”

Giọng điệu của Tạ Dao mang theo chút tiếc nuối nhàn nhạt, nàng chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không hề chú ý đến ánh mắt của người đối diện đang nhìn mình.

Cố Trường Trạch im lặng hồi lâu mới lên tiếng:

“Có lẽ hắn không phải cố ý thất hứa.”

Tạ Dao cười nhạt, không để tâm nói:

“Gặp hay không gặp, thất hứa hay không, đều không quan trọng, lúc đó đang là thời chiến loạn, còn gì quan trọng hơn bình an và khỏe mạnh chứ?”

Cố Trường Trạch siết chặt chén trà trong tay, nhìn nàng một lúc lâu mới gật đầu.

“Đúng là như vậy.”

“Chuyện lần đó của phụ thân ta cũng biết, còn chuyện gì khác không? Điện hạ kể cho ta nghe nữa đi.”

Hai người ngồi trong lương đình, lúc ẩn lúc hiện nói về chuyện của Tạ Vương, Tạ Dao kinh ngạc phát hiện Cố Trường Trạch biết rất rõ về biên địa và rất nhiều chuyện của Tạ Vương, nàng liền truy hỏi rất nhiều, lấp đầy khoảng trống về nơi sinh sống của phụ huynh lúc nhỏ.

Trong lương đình thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười, mặc kệ bên ngoài có náo nhiệt thế nào, buổi trưa ở Đông cung vẫn yên bình tĩnh lặng.

Hai người ngồi trong lương đình nửa ngày, cho đến khi trời gần tối, có người đến gọi Cố Trường Trạch đi, Tạ Dao mới rời khỏi đó, trở về tiểu viện của mình.

“Hôm nay, bên ngoài có lời đồn gì không?”

Tạ Dao không quên lời Quý phi nói ở ngoài Càn Thanh cung hôm đó, nếu Tiêu tướng đã dẫn Tiêu Hoa quỳ ở ngoài Từ Ninh cung, vậy chuyện này chắc chắn cả hoàng cung đều biết.

“Nô tỳ cố ý đi dò la, mọi người bên ngoài đều im lặng, không ai nhắc đến chuyện này.”

Tuy rằng lúc trước chuyện hôn sự với Tiêu Hoa làm ầm lên, nhưng bây giờ Tạ Dao đã là Thái tử phi, chuyện Tiêu Hoa say rượu gọi tên nàng như vậy, truyền ra ngoài dù sao cũng không hay ho, lại dễ gây ra thị phi.

Nghe Thanh Ngọc nói vậy, Tạ Dao có chút kinh ngạc.

“Thật sao?”

“Có lẽ là Thái hậu nương nương đã ra lệnh cho người bên dưới, không muốn chuyện này bị làm lớn.”

Trong lòng Thanh Ngọc cũng có chút nghi ngờ.

Nhưng đúng là cả ngày hôm nay, bên ngoài không hề nhắc đến chuyện Tiêu công tử say rượu làm càn đêm hôm đó.

Tạ Dao xoa mi tâm, nghĩ đến việc Thái hậu trách phạt Tiêu Hoa lại thăm dò nàng, nếu thật sự muốn ém chuyện xuống cũng là chuyện bình thường.

Nàng không để tâm đến chuyện này nữa, xoay người trở về phòng.

Cố Trường Trạch đi đến tận hai khắc sau giờ Tuất mới trở về, lúc này Tạ Dao đã dùng xong bữa tối, tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ thường phục ngồi trong phòng.

Ánh đèn leo lét lúc sáng lúc tối, chiếu lên gương mặt xinh đẹp dịu dàng của nữ tử, nàng chống cằm, yên lặng xem sách trong tay, rõ ràng đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn không rời khỏi bàn nửa bước.

Cố Trường Trạch lặng lẽ rút quyển sách trong tay nàng, Tạ Dao kinh hô một tiếng, quay đầu lại.

“Điện hạ?”

“Đã buồn ngủ như vậy rồi, sao không nghỉ ngơi sớm một chút?”

Cố Trường Trạch nhìn đôi mắt ngái ngủ của nàng, ôn nhu nói.

“Điện hạ lúc đi có dặn dò sẽ quay lại, thiếp cũng không có việc gì, liền đợi một chút.”

Thì ra là đang đợi hắn, cho dù buồn ngủ đến mức này cũng không ngủ trước, ánh mắt Cố Trường Trạch dịu dàng hơn, đưa tay ôm nàng vào lòng, tay siết chặt eo nàng, vùi đầu vào cổ nàng, nhẹ giọng nói:

“Tắm rửa xong rồi sao?”

Hơi lạnh từ bên ngoài theo hắn truyền đến người Tạ Dao, thân thể mềm mại khẽ run lên, Tạ Dao gật đầu.

“Tắm xong rồi.”

“Ta vừa rồi ở tiền viện cũng đã tắm.”

Bàn tay đang siết chặt eo nàng chậm rãi siết chặt, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, giọng nói khàn khàn.

“Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Tạ Dao lập tức chớp chớp mắt, giãy giụa một chút.

“Điện hạ... trên người vẫn còn hơi mệt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play