Hắn ghé vào tai Giang Trân căn dặn mấy câu, quay đầu nhìn theo cửa sổ thấy bóng dáng yêu kiều trên giường.

Đêm nay Cố Trường Trạch không trở về phòng nữa, vẫn đứng ở hành lang nhìn nàng thật lâu.

Mấy ngày sau đó, hai người cũng không ngủ chung, mấy ngày nay Tạ Dao luôn cảm thấy mệt mỏi, mỗi tối đều ngủ rất sớm, Cố Trường Trạch cũng không dám gọi nàng, chỉ có thể mỗi ngày ngồi bên mép giường canh chừng, hoặc là đứng ở hành lang chờ nàng tỉnh giấc.

Sáng sớm ngày thứ tư, Tạ Dao tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt muốn nói lại thôi của Thanh Ngọc.

“Người và Điện hạ cãi nhau sao?”

Tạ Dao lắc đầu.

“Vậy sao người lại nhốt Điện hạ ở ngoài cửa cả đêm?”

“Nhốt ở ngoài cửa?”

Tạ Dao giật mình.

“Hóa ra người không biết sao, mấy ngày nay cung nữ bên ngoài đều đồn ầm lên rồi.”

Thanh Ngọc ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói.

“Mấy hôm trước người tiễn Thái y lệnh ra ngoài, Điện hạ không tìm thấy người liền vội chạy ra ngoài, sau khi trở về còn tự mình thay y phục cho người, người lại dặn dò chuẩn bị canh bổ thân thể cho Điện hạ, cộng thêm chuyện trước kia, bên ngoài đang đồn người và Điện hạ tình cảm thắm thiết.”

Từ trong cung truyền ra dân gian, cũng không biết là từ đâu truyền ra, đem chuyện phu thê Thái tử ân ái hòa thuận truyền đến mức như thật, nói Thái tử tuy bệnh tật, lại tự mình vì Thái tử phi mà từ chối nạp thiếp, lại nói Thái tử phi chu đáo, ngày đêm vì bệnh tình của Thái tử mà hầu hạ bên cạnh, chỉ trong vòng bốn năm ngày, bên ngoài gần như ai ai cũng biết, Thái tử cực kỳ sủng ái Thái tử phi.

Bên ngoài đang lan truyền chuyện ân ái của bọn họ, thậm chí còn có không ít văn nhân mặc khách hết lời ca ngợi, còn chưa được mấy ngày, bỗng nhiên lại truyền ra chuyện Thái tử bị Thái tử phi nhốt ở ngoài cửa.

Hạ nhân trong Đông cung đêm nào cũng có thể nhìn thấy Cố Trường Trạch đứng ở hành lang, có lúc Thái tử phi trong phòng ho khan hai tiếng, Điện hạ cũng lo lắng hỏi han, nhưng lại không bước chân vào phòng nửa bước.

Có người nói là hai người cãi nhau, mấy ngày nay ban ngày nhìn thấy Thái tử điện hạ bám lấy Thái tử phi, Thái tử phi lại lạnh nhạt không nói nhiều, buổi tối cũng không cho Điện hạ vào trong nghỉ ngơi.

Lời này vừa nói ra, nhất thời bên ngoài liền tranh cãi ầm ĩ.

Cho dù có sủng ái đến đâu, đường đường là Thái tử sao có thể sợ thê tử chứ?

Lời này từ ngoài cung truyền vào trong cung, lời đồn về việc Thái tử sợ thê tử và hai người bất hoà càng ngày càng lan rộng, có người đã vì thế mà mỉa mai chế giễu Thái tử, lại có người cảm thấy Thái tử phi thật là may mắn, vậy mà có thủ đoạn khiến đường đường là Thái tử lại sủng ái như vậy.

Đừng nói người khác, ngay cả Thanh Ngọc cũng nghe được, vội vàng chạy đến hỏi Tạ Dao.

“Đều là hiểu lầm, sao bên ngoài có thể truyền tai nhau hoang đường như vậy chứ?”

Tạ Dao xuống giường.

“Điện hạ đâu?”

Nàng đưa tay đẩy cửa ra, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

“Điện hạ?”

Cố Trường Trạch ngã vào người nàng, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch không còn chút máu, hơi lạnh trên người khiến Tạ Dao giật mình, không thể bình tĩnh được nữa.

“Mau truyền Thái y!”

“Không cần truyền đâu, không có gì đáng ngại.”

Nàng Dìu Cố Trường Trạch ngồi xuống trường kỷ, Cố Trường Trạch mặt mày trắng bệch, quầng thâm dưới mắt rất nặng, trên người phủ đầy sương lạnh, không còn chút phong thái của vị Thái tử tôn quý nữa.

Tay hắn siết chặt eo nàng, Tạ Dao bất đắc dĩ, lại cởi áo khoác ngoài ra, ngồi bên cạnh hắn.

“Chàng đêm nào cũng canh giữ ở bên ngoài? Sao không vào trong?”

Cố Trường Trạch yếu ớt dựa vào người nàng.

“Nàng nói không muốn ngủ cùng ta, ta sợ nàng giận, không dám vào.”

Tạ Dao nhất thời cứng họng.

Nàng không ngủ cùng hắn là vì...

“Vậy cũng không thể cả đêm đứng ở ngoài, lỡ như thân thể suy nhược thì phải làm sao?”

Bàn tay trắng nõn đặt lên trán hắn, Cố Trường Trạch nhìn thấy sự lo lắng và đau lòng trong mắt nàng, trong mắt lóe lên tia sáng u ám.

“Không sao, ta chịu đựng được, chỉ cần nàng đừng giận ta là tốt rồi.”

“Ta vì sao phải giận chàng?”

“Ta cũng không biết, nhưng nghĩ đến việc nàng không muốn ở lại đây, chắc chắn là ta đã làm sai điều gì, mới khiến nàng không vui.”

“Ta không có, chàng nghỉ ngơi một lát đi, ta ra ngoài gọi Thái y lệnh.”

Tạ Dao nói xong định đứng dậy, lại bị hắn ôm chặt eo.

“Không cần gọi Thái y đâu, chỉ cần A Dao không giận ta, ta liền khỏe lại rồi.”

“Ta không giận chàng, chỉ là mấy ngày nay thân thể không khỏe, sợ ngủ cùng chàng nửa đêm phải dậy nhiều lần, quấy rầy chàng nghỉ ngơi. Bây giờ thì hay rồi, chàng một mình đứng ở ngoài không nói cũng thôi đi, lời đồn bên ngoài đã truyền thành cái dạng gì rồi...”

Tạ Dao không ngờ cung nhân và bá tánh bên ngoài lại dám bàn tán về đường đường là Thái tử như vậy, những lời nói Thái tử sợ thê tử kia, nàng nghe xong cũng cảm thấy quá đáng.

Những lời này truyền ra ngoài, Hành Đế sẽ nghĩ thế nào về hắn? Sử quan sẽ nghĩ thế nào về hắn?

“Chàng nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài tìm người dập tắt lời đồn này.”

“Chỉ là bá tánh truyền tai nhau lung tung thôi, nàng nếu ngăn cản, nói không chừng còn truyền càng hung hãn hơn đấy.”

Cố Trường Trạch gác cằm lên vai nàng, yên lặng ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng.

“Chỉ là tình hình hiện tại, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Đông cung, tối nay ta có thể vào ngủ cùng A Dao không? Nếu không chỉ sợ bọn họ sẽ truyền càng quá đáng hơn. Nếu ta làm sai điều gì, nàng cứ nói ra, ngàn vạn lần đừng lạnh nhạt với ta như vậy.”

Giọng hắn tràn đầy vẻ yếu ớt và bất an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play