Người kia lúc này mới dời mắt, nhìn qua Giang Bằng Vũ, đôi mắt đào hoa thâm thúy khẽ cong lên, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cực kì quyến rũ.
Nhưng vì khuôn mặt người kia lạnh lùng nên không thể nhìn ra chút ý quyến rũ nào, giữa mày lại thêm vẻ hăng hái sắc sảo.
Thấy khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, Giang Bằng Vũ không nhịn được mà cười ra tiếng: “Đúng là, gương mặt này của cậu, chẳng trách những người không quen biết cậu đều cảm thấy cậu là thằng chỉ được cái mặt.”
Làm gì có thằng đàn ông nào đẹp được như vậy, may mà bình thường mặt anh lúc nào cũng lạnh tanh nên còn có thể dọa người khác
Thẩm Trình “Hừ” một tiếng, đặt súng trường sang bên cạnh, dựa ra sau, mắt đào hoa đong đầy ý cười không kiềm chế được: “Nhưng anh lại thua một thằng chỉ được cái mặt, cảm giác thế nào?”
“Đậu má, cậu đó.”
Giang Bằng Vũ nhìn bộ dạng kiêu ngạo của anh mà tức giận đến ngứa răng, chỉ muốn đấm cho phát.
Lúc này, chuông điện thoại trên bàn làm việc reo lên.
Giang Bằng Vũ lập tức chộp lấy điện thoại.
Giang Niệm Tư đứng bên cạnh, lẳng lặng chờ Đinh Hồng Mai gọi điện cho người gọi là anh họ.
Cô nhớ trong sách, ánh trăng sáng Giang Niệm Tư chết yểu này đúng là có một ông anh họ.
Hơn nữa người đó còn rất giỏi, đã lăn lộn được đến cấp trung đoàn.
Nghe được giọng cháu trai, Đinh Hồng Mai cười tít mắt.
Hai người tán gẫu về việc nhà một lúc Đinh Hồng Mai mới nói: “Bằng Vũ à, bao giờ cháu về nhà đấy? Cháu xem, ba năm rồi chưa về nhà.”
Nhắc tới chuyện về nhà là Giang Bằng Vũ thấy nhức nhức cái đầu.
Không cần nói cũng biết, bà nội và thím hai chắc lại muốn sắp xếp hôn sự cho anh ta đây mà.
“A…… Này……” – Anh ta cố gắng nháy mắt với Thẩm Trình, đây là ám hiệu của hai người.
Một khi có điện thoại ở nhà gọi tới để nhắc nhở chuyện cưới xin, phải mau chóng đổi người nghe máy.
Thấy Giang Bằng Vũ khẩn trương, Thẩm Trình cười thầm một tiếng rồi mới từ từ nghe điện.
“A lô, thím ạ, là cháu đây.”
Nghe thấy giọng Thẩm Trình, Đinh Hồng Mai có chút nghi hoặc: “Tiểu Trình à, sao lại là cháu, Bành Vũ đâu?”
Thẩm Trình liếc Giang Bằng Vũ một cái, cười như không cười mà nói: “À dạ, trong đoàn có việc đột xuất nên cậu ấy đi rồi ạ.”
Đinh Hồng Mai sao còn không biết cháu trai đang trốn tránh chuyện lập gia đình.
Bà bất lực thở dài: “Thôi được rồi, cháu nói với thằng bé, bảo nó có rảnh thì nhớ về nhà một chuyến, không thì đừng bao giờ về nữa.”
Uy hiếp trắng trợn.
Thẩm Trình cố gắng nhịn cười: “Vâng, cháu sẽ chuyển lời cho cậu ấy.”
Cước phí đắt đỏ nên Đinh Hồng Mai nói ngắn gọn: “Với cả, cháu nói với Bằng Vũ đừng gửi tiền về nhà nữa, nhà không thiếu.”
Nói xong, Đinh Hồng Mai tắt điện thoại.
Giang Bằng Vũ thò lại gần hỏi Thẩm Trình: “Thím tôi nói gì với cậu đấy?”
Thẩm Trình đưa tay ra, bất lực nhún vai: “Kêu anh mau về nhà, còn không sau này đừng về nữa.”
Giang Bằng Vũ: “……”