Nghĩ rồi nghĩ, anh ấy đột nhiên đỏ mắt, sợ bị nhìn thấy, vội vàng lau đi bằng tay.

Giang Niệm Tư lại đưa cho Giang Đậu Đậu thêm hai đồng: “Đậu Đậu, giữ đi. Hôm nay Đậu Đậu cũng đã giúp đỡ mọi người.”

Giang Đậu Đậu nhìn mặt Đinh Hồng Mai một cái, thấy bà giữ chặt môi không nói gì, cậu nhóc không dám đưa tay nhận tiền.

Đôi mắt đen nhánh của Giang Đậu Đậu liếc nhìn Đinh Hồng Mai rồi lại nhìn sang Giang Niệm Tư, cuối cùng cậu nhóc đưa bàn tay nhỏ của mình ra phía sau lưng: “Mẹ nói, Đậu Đậu phải đối tốt với chị. Vậy nên, hai đồng của Đậu Đậu, Đậu Đậu đều tặng chị.”

Cậu nhóc còn có vẻ mặt rất già dặn.

Giang Niệm Tư và Đinh Hồng Mai cười trêu hành động dễ thương của Giang Đậu Đậu.

Đinh Hồng Mai không kìm được mà cười, xoa nhẹ đầu của con trai: “Chị cho con, con cứ giữ đi”

Mẹ cô nhận ra rằng con gái mình nếu không cho tiền, thì cô ấy sẽ không thoải mái.

May mắn là họ đều là người nhà, nên Đinh Hồng Mai cũng không nói gì nữa.

Sau khi có sự cho phép của Đinh Hồng Mai, Giang Đậu Đậu vui vẻ nhận tiền: “Em sẽ để dành số tiền này, đến Tết, em sẽ mua pháo hoa và kẹo cho chị.”

Đứa nhỏ này quá đáng yêu, Giang Niệm Tư không nhịn được mà véo má cậu nhóc:” Đậu Đậu thật ngoan.”

Sau khi chia xong tiền, mỗi người trong gia đình mới tự đi rửa mặt, đánh răng và trở về phòng nghỉ ngơi.

Đinh Hồng Mai nhìn thấy con gái đối xử với gia đình một cách hào phóng và không tính toán, trong lòng bà cảm thấy thoải mái, nhưng đồng thời lại cảm thấy mình vô dụng.

Nếu bà không phải là một người mẹ đơn thân, không phải là người gánh vác gia đình thì con gái bà cũng sẽ không phải chịu đựng như vậy.

Nhìn xem, hôm nay vẫn chưa khỏi cảm lạnh mà đã phải đi lên núi hái thuốc.

Đinh Hồng Mai luôn cảm thấy con gái mình yếu đuối, nên cần phải chăm sóc cẩn thận, hoàn toàn bỏ qua lời nói của Giang Niệm Tư - rằng tất cả các loại thuốc đều do Giang Thành đào được.

Nghĩ ngợi miên man, bỗng nhiên Đinh Hồng Mai nghe thấy tiếng mở cửa.

Bà ngạc nhiên một chút.

Giang Niệm Tư đi vào phòng một cách lặng lẽ: “Mẹ.”

“Tư Tư? Con đang làm gì vậy?” Đinh Hồng Mai ngồi dậy từ giường, hỏi.

Giang Niệm Tư tay cầm mười lăm đồng còn lại, nghe thấy lời nói ấy liền nhét thẳng vào tay bà.

“Con đưa tiền cho mẹ làm gì?” Đinh Hồng Mai không vui.

Giang Niệm Tư nắm lấy tay bà, nói: “Mẹ, con còn có tám đồng còn lại từ lần trước nữa, số tiền này mẹ để bên cạnh, nhà có chỗ nào cần dùng tiền thì mẹ lấy ra dùng, còn con, sắp tới con sẽ kiếm được rất nhiều tiền”

Nhìn thấy nụ cười tự tin của con gái, nghĩ đến cô đã kiếm được khá nhiều tiền trong thời gian gần đây, Đinh Hồng Mai cũng không tranh cãi với cô nữa. Dù sao, số tiền này để ở chỗ bà ấy, bà ấy cũng không cần dùng đến.

Con gái tiêu xài hoang phí, bà ấy để dành cho cô sau này mua đồ cưới cũng được.

Số tiền hôm nay đối với Giang Niệm Tư cũng giống như nhặt được vậy.

Cô ấy cũng không tiếc.

Trở về phòng, cô ấy lấy ra những loại thuốc còn lại để làm kem dưỡng da từ ngăn kéo.

Những loại thuốc này đều được mua từ ông Trương.

Có linh chi và kê trảo thu hoạch được hôm nay, không lo kem dưỡng trắng không hiệu quả.

Mặc dù trong nhà không có ấm nghiền thuốc, nhưng lại có một cái ấm đựng tỏi lớn.

Giang Niệm Tư mang thuốc đến nhà bếp rửa sạch cẩn thận, sau đó mới cho tất cả vào một cái cối để giã.

Để giã thuốc đã được ngâm ướt thành dạng kem, cần mất khá nhiều thời gian.

Giang Niệm Tư đành rửa mặt trước.

Thuốc được giã trong khoảng 20 phút mới thành dạng bột.

Giang Niệm Tư lấy ra bột linh chi, đổ một ít vào.

Đây là thứ quá quý hiếm, với điều kiện kinh tế hiện tại của cô thì không mua được vì vậy chỉ có thể tiết kiệm một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play