Bản năng của người mẹ khiến cô ấy không ngừng lo lắng cho con cái và nhớ về con mình.
“Chúng ta về nhà nhanh đi, em nhớ bọn trẻ quá”
Giang Niệm Tư nói rồi lập tức leo lên xe ngay.
Sau khi Thẩm Trình lên xe, anh ôm cô, không nhịn được mà hôn cô trong xe đồng thời thắt dây an toàn cho cô.
Anh hít một hơi sâu nhìn đôi môi căng mọng, đôi mắt anh tối sầm, giọng nói khàn khàn: “Em chỉ nhớ hai đứa nhỏ chứ không nhớ anh?”
Giang Niệm Tư có thể làm gì chứ? Tất nhiên là cô nhớ, nhớ, nhớ “Em nhớ anh nhiều lắm..”
Cô chủ động ôm cổ anh, hôn lên môi anh: “Em nhớ anh nhất, được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT