Giang Tuyết đi làm cho người ta ở trong huyện thành để kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
Chỉ có Giang Niệm Tư có một gian phòng riêng.
Cô ở bên phải nhà chính, bên phải có hai gian phòng, một gian đựng đồ, một gian là phòng của cô.
Đúng là người nhà này rất sủng đứa con gái Giang Niệm Tư này.
Vào niên đại giải phóng vĩ đại này, Giang Niệm Tư bất tri bất giác ngủ thiếp đi trong lúc nghĩ cách kiếm tiền cải thiện cuộc sống cho gia đình.
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, cô bị Đinh Hồng Mai lôi kéo, nói muốn lên trấn gọi điện thoại cho anh họ.
Giang Niệm Tư cùng Giang Tuyết là người đi học đến cao trung duy nhất trong nhà.
Bởi vậy mỗi lần đi trên trấn gọi điện thoại thì Đinh Hồng Mai đều dẫn theo con gái.
Đúng lúc nếu trong thôn có người muốn lên trấn thì chú hàng xóm sẽ kéo xe bò đi.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Niệm Tư ngồi xe bò.
Đằng sau xe bò được dựng một cái khung làm bằng gỗ giống một cái thùng hình chữ nhật.
Nhìn rất mới lạ, nhưng mà vô cùng bẩn.
Đinh Hồng Mai không thèm để ý chút nào mà trực tiếp đặt mông ngồi lên, nhớ tới cái gì đó, bà ấy nhanh chóng cởi áo khoác của mình đệm ở trên xe bò, sau đó mới vẫy tay cùng Giang Niệm Tư.
“Niệm Tư, tới đây, ngồi lên quần áo mẹ đi, rất sạch.” Trên người Đinh Hồng Mai cũng chỉ mặc bộ đồ rách rưới đầy miếng vá, chỉ có quần áo trên người Giang Niệm Tư không có miếng vá.
Vải thô màu xanh đậm, kiểu dáng cực kỳ đơn giản.
Nếu là trước đó thì Giang Niệm Tư chắc chắn sẽ rất chú trọng việc này nhưng có lẽ là hoàn cảnh cho phép khiến cô thích ứng rất nhanh.
Được Đinh Hồng Mai che chở cẩn thận từng li từng tí, Giang Niệm Tư cúi đầu xuống, che đi sự ướt át trong đáy mắt nói: “Mẹ, trời lạnh, mẹ mặc vào đi, con không sợ bẩn.”
Nói xong, cô giẫm lên xe bò, quay người đặt mông ngồi ở bên cạnh.
Bẩn bẩn, xấu xấu, nhưng mà rất ấm lòng, là sự ấm áp chưa bao giờ có.
Đời trước, mặc dù nhà cô là một gia tộc lớn nhưng mà gần như trong nhà không có chút tình thân nào.
Vào lúc cô chiến đấu bị thương, ba cô chỉ chú ý xem cô thắng hay thua, còn về chuyện bị thương thì ông ấy cảm thấy đây là chuyện bình thường, không cần để ý tới.
Mà ông nội thì sao?
Chỉ để ý cô xem cô có nhớ kỹ cách châm cứu không, có đọc ra phương thuốc hay không.
Còn về chuyện có mệt không thì nó cũng không nằm trong phạm trù lo lắng của ông ấy.
Trên xe bò có năm sáu người, tất cả đều là người trong thôn.
Con gái yêu thương mình khiến Đinh Hồng Mai tự hào phát điên, cái cằm của bà dương rất cao.
Có thím nào trong thôn không biết Đinh Hồng Mai rất thương con gái chứ, có người nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Cũng chỉ có bà ta thương tiếc cho món hàng bồi thường này.”
Bà ta nói rất nhỏ nhưng mà Giang Niệm Tư cùng Đinh Hồng Mai đều nghe thấy.