Tuy rằng mắt đã tràn đầy niềm vui rồi, nhưng lại ngượng ngùng nói: “Chị, Đậu Đậu no rồi, chị uống đi”.
“Đúng thế”. Đinh Hồng Mai đưa bát về trước mặt Giang Niệm Tư: “Người con còn gầy, uống nhiều chút cho bổ”.
Trước sự yêu cầu mạnh mẽ của cả nhà, Giang Niệm Tư cuối cùng vẫn phải uống hết bát sữa mạch nha.
Đến tối, Giang Niệm Tư bảo Giang Thành nấu một nồi cơm lớn, tráng mấy của trứng gà.
Mùi thơm của trứng không ngừng xông vào khứu giác của mọi người, Giang Thành không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Con gái có triển vọng rồi, tuy Đinh Hồng Mai đau lòng không nỡ, nhưng cũng không nói gì.
Trên bàn ăn, vốn Đinh Hồng Mai chỉ muốn ăn một ít dưa chua, Giang Niệm Tư cố gắng gắp trứng gà vào bát của bà.
Ăn đến mức miệng Đinh Hồng Mai dính đầy mỡ.
Cả một bữa cơm, trừ Giang Niệm Tư, cả nhà đều ăn rất no.
Giang Niệm Tư mang một ít trứng gà và gạo đến nhà bà cụ, bụng Đinh Hồng Mai đã no, đem theo bụng no đi ra đường, thuận tiện đến tặng quà cho nhà ông Vương.
Đi nửa đường thì bà gặp dì Lưu.
Dì Lưu đi phía trước, không biết Đinh Hồng Mai cách mình không xa, kéo chị em thân thiết đến nói nhỏ.
“Vừa nãy bà có ngửi thấy mùi thơm của trứng gà từ nhà Hồng Mai không?” Bà ta cố tình hỏi dì A Quế.
Dì A Quế nói: “Ôi, bà nghĩ mũi tôi bị điếc à, sao mà không ngửi thấy”.
Thím Lưu kì quái nói: “Chắc chắn là trứng gà dì Lương cho nhà bà ấy, tôi biết mà, cái nhà này toàn người làm sao, để mặc không thương hai thằng con, mà lại kì cục đem tiền để cho đứa bệnh tật”.
Dì Lương mà bà ta nói, chính là bà nội của Giang Niệm Tư.
Thím A Quế cũng thấy vậy: “Quan tâm nhà bà ấy làm gì nhiều, bây giờ cứ quen như vậy, sau này người hối hận cũng là Hồng Mai, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, nếu là tôi, con trai đến tuổi kết hôn, Hồng Mai nên lo cho con trai nhiều hơn, nếu hai người con gái trong nhà không gả đi được để lấy tiền sính lễ, khi con trai lấy vợ cũng khó khăn”.
Thím Lưu thấy bạn thân nói rất đúng: “Chứ sao, nhưng ai mà biết, tôi nghe vợ trưởng làng nói, mấy tháng nay thằng bé Bằng Vũ đã gửi cho Đinh Hồng Mai 1 lần tiền, nói không chừng, Đinh Hồng Mai định lấy tiền của thằng nhỏ Giang Hồng Vũ, trả tiền sính lễ cho con trai, ôi, thật là lòng dạ độc ác, đứa bé không cha không mẹ, thật ra đáng thương”.
Đinh Hồng Mai nghe vậy vô cùng tức giận.
Kéo mấy đứa nhỏ, nếu bà có tính khí tốt, đã sớm bị người ta bắt nạt rồi.
Nghe thấy lời thím Lưu và thím A Quế nói, bà không ngại ngần mà nói từ phía sau: “Quả phụ Lưu, cái miệng mẻ của bà không ngậm được đúng không? Ai nói với bà tôi lấy tiền của Bằng Vũ đưa cho con trai chuẩn bị sính lễ?”
Giọng nói đột nhiên phát ra, dọa sợ thím Lưu và thím A Quế.
Nói xấu người ta bị nghe thấy, hai người liền chột da.