Cùng với Đinh Hồng Mai còn có Giang Thành và Giang Đậu Đậu cùng nhau chạy ra.
Ba người chạy ra thì thấy dưới chân Giang Niệm Tư chất một đống đồ.
Giang Thành trợn tròn mắt: “Niệm bảo à, em kiếm được nhiều tiền thế.”
Hiện tại Giang Thành rất ít khi gọi Giang Niệm Tư là Niệm bảo, điều này cũng đủ để thấy mức độ ngạc nhiên của anh ấy lúc này.
Đinh Hồng Mai cũng sững sờ tại chỗ.
Dưới chân Giang Niệm Tư bày ra gạo, dầu đậu nành, trứng và một lon sữa bột. Đây đều là những thứ tốt.
Đinh Hồng Mai liếm nhẹ môi: “Tư Tư, tất cả những thứ này đều do con mua sao? Hay là để mang cho người khác?”
“Dạ.” Giang Niệm Tư gật đầu, nhìn gia đình với nụ cười rạng rỡ.
Cô đã từng nói rằng sẽ khiến họ có một cuộc sống tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không bao giờ thất hứa. Đây chỉ là một khởi đầu.
Giang Đậu Đậu đã ngồi bên cạnh đống thức ăn này, đôi bàn tay nhỏ đen thăm dò từng chút, sờ nhẹ quả trứng rồi lại sờ nhẹ lon sữa lúa mạch.
Đôi mắt tròn xoe chứa đầy sự ngạc nhiên.
“Chị, đây đều là của nhà mình sao?” Cậu nhóc ngẩng đầu, không chắc chắn hỏi Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư gật đầu mạnh, vươn tay xoa nhẹ đầu cậu nhóc: “Đậu Đậu giúp chị đem lon sữa lúa mạch vào nhà, được không?”
“Dạ được.” Giang Đậu Đậu ôm chặt lon sữa lúa mạch chạy vụt vào nhà, đôi mắt hầu như đang chọc thủng lon sữa lúa mạch.
Đinh Hồng Mai tỉnh táo lại, đến trước mặt Giang Niệm Tư, vừa cẩn thận ôm trứng vừa mắng Giang Niệm Tư: “Con bé này, sao lại mua nhiều như vậy, cũng không biết mua cho mình một bộ quần áo mới.”
Gia đình Tư Tư đã hai năm không có quần áo mới để mặc.
Nhìn chừng sắp vào đông rồi mà trên người còn mặc bộ quần áo vải thô mỏng manh.
Giang Niệm Tư biết Đinh Hồng Mai đang lo lắng cho cô, lòng cô cảm thấy rất ấm áp. Người phụ nữ này mặc dù không phải là mẹ ruột của cô, nhưng nhiều lần đều làm cho cô cảm nhận được hương vị của sự quan tâm và yêu thương.
Bất cứ chuyện gì, bà cũng luôn là người đầu tiên nghĩ đến cô.
Giang Niệm Tư ôm lấy cánh tay bà một cách nũng nịu, đầu vùi vào vai bà cọ cọ: “Mẹ, quần áo mới thì có gì mà quan trọng, ăn no mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, quần áo của con vẫn còn mặc được mà.”
Cô con gái nhỏ với thân hình mảnh mai, giọng nói lại nhỏ nhẹ, những lời nói của cô khiến trái tim người mẹ già này cảm thấy thật ấm áp.
Làm sao mà Đinh Hồng Mai không yêu thương cô được chứ?
Nghe xong, bà cảm thấy trái tim mình như được sưởi ấm.
“Con gái Niệm bảo của chúng ta thật ngoan ngoãn. Chúng ta nên cho bà goá phụ Lưu chết tiệt kia xem thử ai mới là đứa con vô dụng. Hừ, con gái chúng ta không biết tốt thế nào nhưng hai đứa con trai nhà bà ta thì chỉ là bùn nhão không thể cứu vãn được, còn dám coi thường người khác nữa, ôi thôi.”
Nơi nào có người là nơi đó có chuyện thị phi.