“Ơ hay, cậu ghét bỏ em gái tôi phải không?” Giang Bằng Vũ mặc kệ, rất nhiều ý nghĩ muốn tranh luận với anh.
Thẩm Trình chê anh ta nói nhiều liền chặn cái miệng của anh ta lại: “Còn lải nhải dông dài nữa tôi giới thiệu một nhóm cho anh.”
Được lắm, Giang Bằng Vũ đã câm miệng.
Ngoan ngoãn không lên tiếng.
Anh bỗng nhiên hiểu được đạo lý “mình không muốn thì đừng làm cho người khác” này.
Thấy anh ta câm miệng Thẩm Trình khẽ cười, còn giới thiệu đối tượng cho anh nữa không?
Có thời gian tìm người yêu không bằng lên chiến trường giết địch sảng khoái hơn.
-
Một tuần sau Triệu Phương Như đi đến phòng khám.
Lúc cô ấy tới còn cố ý đội mũ có rèm che.
Đầu tiên cô ấy gân giọng gọi: “Bác sĩ Giang có ở đây không?”
Ông cụ đằng sau nghe vậy liền cười ha hả hô về phía Giang Niệm Tư đang điều chế thuốc: “Cô bé, cô Triệu tìm cháu.”
“Dạ, tới ngay.”
Giang Niệm Tư đi tới phía sau bình phong xem bệnh cho bệnh nhân.
Triệu Phương Như che chắn bản thân cực kỳ chặt chẽ khiến Giang Niệm Tư càng hoảng sợ cho rằng xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Sau ba ngày châm cứu Triệu Phương Như cũng chưa từng đến phòng khám.
Trong lòng Giang Niệm Tư hồi hộp nghi ngờ có phải tỉ lệ kem dưỡng da mình điều phối xảy ra vấn đề gì hay không.
“Cô Triệu đừng sợ, vén rèm lên cho tôi xem xem.”
“Hây, ngạc nhiên chưa.” Triệu Phương Như “soạt” mở mũ ra.
Nhìn màu da Triệu Phương Như trắng hơn mấy lần thì Giang Niệm Tư hơi sửng sốt một chút.
Triệu Phương Như vui vẻ cười nói: “Bác sĩ Giang thật đúng là một thần y, quá lợi hại, cô nói ba bốn ngày thanh trừ hết độc tố thì đúng ba bốn ngày liền bắt đầu từ từ khôi phục.”
Giai đoạn đầu trên mặt có rất nhiều mụn trông hồng hồng cho nên Triệu Phương Như hoàn toàn không cảm thấy màu da của mình có gì thay đổi.
Đến khi hơn phân nửa mụn biến mất thì cô ấy mới phát hiện da của mình trắng hơn so với trước đây không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa cô ấy cũng có thể cảm giác rõ ràng chỗ da không bị mọc mụn kia càng trở nên nhẵn mịn.
Nhưng thế này cũng làm cho cô ấy vui mừng hết sức, dựa theo tiến độ bây giờ chờ tất cả mụn được loại trừ thì màu da cũng sẽ trở nên tốt hơn.
Thấy rõ tình trạng khuôn mặt của Triệu Phương Như, Giang Niệm Tư nhẹ nhàng thở ra: “Hồi phục là tốt rồi, sau đó chắc chắn sẽ đẹp hơn.”
“Ừm.” Triệu Phương Như tin tưởng điều ấy.
Không biết có phải do vài ngày không gặp hay không mà Triệu Phương Như bỗng nhiên cảm giác dường như Giang Niệm Tư trắng lên một chút.
Thay đổi không quá lớn nhưng không có đen như trước.
Lúc này cô ấy hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Giang Niệm Tư sờ soạng mặt mình, ánh mắt còn ngờ vực hơn so với nàng: “Phải không?”
Những ngày gần đây cô đều tập thể dục, thứ nhất là vì giảm cân giữ dáng, thứ hai là tăng tốc độ trao đổi chất, hơn nữa trong khoảng thời gian này mỗi lần đi ra ngoài cô đều đội mũ có rèm với đeo khẩu trang che chắn bản thân vô cùng kín kẽ.