Còn chưa kịp phàn nàn, Giang Niệm Tư đột nhiên ho khan vài tiếng, cả người lảo đảo, cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến.
May là cô còn ở mép giường.
Cô nhanh chóng duỗi tay đỡ ở đầu giường, Giang Niệm Tư nhanh chóng hít một hơi.
Thật sự là biến thành người phụ nữ ốm yếu này sao?
Thế này là quá yếu đuối.
Trước khi xuyên vào sách, cô chính là nhà vô địch chiến đấu thế giới.
Giang Niệm Tư chưa thể chấp nhận được việc đột nhiên xuyên về năm 80, còn trở nên gầy gò thế này.
Đây chắc chắn là mơ, chắc chắn là mơ.
Nằm cả một buổi trưa, ăn hai quả trứng luộc, Giang Niệm Tư mới chấp nhận được hiện thực.
Không còn cách nào khác, cô không chấp nhận hiện tại còn có thể làm gì sao?
Đinh Hồng Mai cùng Giang Thành ra ngoài làm việc, ở nhà chỉ còn đứa em trai năm tuổi canh chừng cô.
Giang Niệm Tư cùng đứa em trai đen thui nhìn nhau.
Với mọi trải nghiệm nhẹ nhàng, Giang Niệm Tư cũng dần biết được đây là những năm 80, nhưng không phải là 1980, mà là 1981.
Cô nhớ khi mình đọc cuốn sách này, tuy rằng chỉ là một bộ truyện niên đại hư cấu nhưng hoàn cảnh cũng không khác những năm 1980 thật sự là bao.
Ban đầu cô không còn ôm hy vọng, một đứa em trai bé tí tuổi thì biết cái gì, cô thuận miệng hỏi thử.
Cô không ngờ cậu bé này lại hiểu, có lẽ là do nghe người lớn nói nhiều.
“Chị, chị muốn uống nước sao?” Giang Đậu Đậu mở to đôi mắt đen nhánh và hỏi rõ ràng.
Cậu bé mặc đồ bình thường, có nhiều vải vụn và mảnh vá.
Giang Niệm Tư nằm nghiêng, tay chống đầu.
Tuy cậu bé đứng ở mép giường nói chuyện cùng cô, nhưng đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm lên nóc tủ.
Trong bát là phần súp còn dư lại từ quả trứng luộc của cô.
Đôi mắt to tròn nhìn vào đáy bát.
“Lộc cộc…”
Trong bụng Giang Đậu Đậu truyền đến một tiếng vang lớn, cậu giật mình, đột nhiên ôm lấy bụng, kinh ngạc quay sang nhìn Giang Niệm Tư.
“Chị, em không cướp đồ ăn của chị.” Ánh mắt của cậu đáng thương vô cùng.
Rốt cuộc Giang Niệm Tư không nhịn được, cười “phụt” một tiếng.
Suy nghĩ buồn bực vì xuyên vào sách đã bị cảnh tượng này đánh bay mất.
“Em uống đi, chị no rồi.”
“Thật ạ?” Đôi mắt Giang Đậu Đậu tròn xoe, vui mừng nhìn Giang Niệm Tư.
Giang Niệm Tư mềm lòng, đưa tay lên xoa đầu cậu bé: “Thật, em ăn đi.”
Được Giang Niệm Tư cho phép, Giang Đậu Đậu cũng không khiêm tốn nữa, nhanh chóng cầm bát súp.
Cậu uống rất nhanh, còn phát ra tiếng nuốt “ực ực” giống như mấy trăm năm rồi không được ăn no.
Nhìn cơ thể gầy yếu của cậu, cũng chính là thường xuyên không được ăn no.
Giang Niệm Tư thở dài một tiếng, hóa ra cô xuyên vào một cuốn bổn niên mà tất cả nhân vật so với đời thực đều giống nhau.
Sau khi đọc đoạn mở đầu của quyển sách, Giang Niệm Tư biết gia đình này rất nghèo.
Tuy rằng xuyên vào sách ngoài ý muốn lúc đầu khiến cô khó chấp nhận, bình tĩnh lại, đây chính là khoảng thời gian nhàn rỗi nhất trong nhiều năm qua của Giang Niệm Tư.
Ông nội là trung y, bố là võ sĩ.
Từ nhỏ cô đã chịu sự kỳ vọng của ông nội và bố, không ngừng cố gắng.
Trở thành quán quân đấu sĩ thế giới, cũng trở thành một trung y giỏi.
Nhưng cô chưa bao giờ nghiêm túc tự hỏi chính mình muốn làm gì, ông nội và bố càng không bận tâm.
Chỉ đến khi bạn thân bị ốm được gia đình chăm sóc, trong lòng cô mới phát ra tia hâm mộ.