Nghe con gái nói mà khóe mắt Đinh Hồng Mai lập tức đỏ lên.
Con gái tốt như vậy biết đi đâu tìm bây giờ?
Bà cúi đầu “Ai” một tiếng, nước mắt suýt thì chảy ra.
Con gái tốt vậy nhưng người làm mẹ là bà lại vô năng, không thể cho bọn nhỏ một Cả nhà ăn một bữa cơm thỏa mãn
Ăn cơm no, Giang Thành định đi ra ngoài đi dạo, sợ người khác nhận ra còn cố ý lau sạch mỡ heo trên mồm.
Lúc ép tóp mỡ, Giang Niệm Tư có để lại một phần, cơm nước xong liền bưng qua nhà bà nội.
Bà cụ biết được cháu gái thể hiện xuất sắc mới kiếm lời, liên tục khen ngợi cô.
Tuy là da mặt Giang Niệm Tư dày cũng phải đỏ cả mặt.
Bà cụ còn nói: “Cục cưng Niềm nhà chúng ta vừa xinh đẹp, còn thông minh lại hiếu thuận, về sau ai cưới được bé cưng Niệm nhà chúng ta thì đúng là phúc tám đời tổ tiên.”
Nói đến đẹp, Giang Niệm Tư không khỏi nhìn vào gương, ôi…… Đen sì.
Trở về từ nhà bà cụ, cô không đi ngủ luôn.
Kiếp trước da cô có thể vừa khỏe vừa đẹp như vậy không chỉ bởi kem dưỡng trắng cô tự điều chế mà còn vì ngày nào cô cũng tập thể dục.
Vận động có thể tăng tốc độ trao đổi chất, thúc đẩy lưu thông máu, đổ mồ hôi thải độc.
Ở niên đại này mà đi ra ngoài chạy bộ chắc sẽ bị người khác coi là kẻ điên.
Giang Niệm Tư dứt khoát ngồi ở trên giường, bắt đầu tập yoga và các bài tập khác.
Thể chất của nguyên chủ khá kém, tập một giờ cô đã mệt đến nỗi thở hổn hển như trâu.
Nhưng cảm giác toát mồ hôi quả thật có thể khiến con người ta thoải mái hơn.
Bây giờ cô không có tiền, không thể điều chế được kem dưỡng trắng cao cấp,, chỉ có thể vận động và chống nắng.
Tia tử ngoại quá có hại cho da, da trên mặt với trên người cô phải lệch vài tông.
Cô không chỉ muốn sống tốt mà còn muốn trở nên trắng trẻo xinh đẹp!
Người yêu cái đẹp quyết không cho phép mình đen như vậy!
-
Bên kia, quân doanh, Giang Bằng Vũ và Thẩm Trình lại gặp được lãnh đạo.
Hai người mới trở về từ sân huấn luyện, bởi vì bàn luận với nhóm cấp dưới mà hai người cởi trần, mồ hôi lấm tấm.
Mồ hôi chảy xuống theo cơ bắp rắn rỏi.
Người lãnh đạo già nhìn thoáng hai vị cấp dưới trẻ tuổi của mình, thở dài một hơi.
Hai người này cũng không phải là không có đối tượng, mà kén chọn quá.
Không thể giải quyết vấn đề cá nhân, vị lãnh đạo già lo lắng sốt hết cả ruột.
“Hai ngày nữa, người của đoàn văn công tới đây biểu diễn…… Hai cậu……”
“À, hôm đó chúng ta có việc.”
Giang Bằng Vũ kéo Thẩm Trình chạy.
Trở về văn phòng, Giang Bằng Vũ thở hắt ra: “Thời buổi này sao ai cũng thích giục cưới thế?”
Thẩm Trình liếc anh ta một cái: “Ai bảo anh lớn tuổi.”
“Tôi lớn tuổi?” - Giang Bằng Vũ chỉ vào cái mũi của mình: “Không phải, người anh em à, tôi mới 28 tuổi, chỉ lớn hơn cậu có hai tuổi, cậu nói tôi, cậu thì đỡ hơn chắc?”