Cả đời này ông cụ chỉ thích sư muội của mình, đến nay chưa lấy vợ cũng là vì bà ấy.
Cháu gái của bà ấy, ông ấy vốn đã thích rồi, càng huống hồ nha đầu này là người có chừng mực.
Nhưng mà lẽ nào ông cụ còn có thể lấy của cô chắc?
Ông ấy kiếm tiền từ lợi nhuận bán dược liệu là được rồi.
“Ông nội không cần của cháu, thấy cháu cũng có suy nghĩ riêng, sau này trong phòng khám cứ hễ là bệnh nhân mà cháu khám cho, ngoại trừ tiền bốc thuốc, còn lại đều là của cháu.”
“Thật sao?” Giang Niệm Tư vô cùng vui mừng, nhưng mà cô cũng không phải là người có lòng tham không đáy.
“Ông nội Trương, một đồng của hôm nay, cháu thể lấy trước, bởi vì trong nhà thực sự rất thiếu tiền, nhưng mà tiền khám bệnh sau này, cháu đều chia cho ông một nửa, ông không được từ chối, nếu không cháu sẽ không còn mặt mũi nào mà làm ở đây nữa.”
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của nha đầu, ông cụ bỗng nhiên nhìn thấu được sự cố chấp của nha đầu này.
Biết cô không muốn lấy không ân tình của người khác, ông ấy bất đắc dĩ cười cười: “Được, cứ quyết định như vậy đi.”
—
Lấy được một đồng, Giang Niệm Tư cảm động muốn phát khóc.
Đây là lần đầu tiên cô kiếm được tiền từ sau khi đến thế giới này đó.
Nghĩ đến người nhà đối xử tốt với cô, trong lòng Giang Niệm Tư tràn đầy hy vọng.
Cô tin rằng, dựa vào năng lực của cô, nhất định có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.
Cho nên một đồng này, cô cũng không định giấu đi.
Cô định đi mua ít thịt mỡ để nấu thành mỡ lợn.
Bởi vì trong nhà đã hết dầu rồi.
Ông cụ biết cô định đi mua thịt mỡ, nên cho cô hai phiếu thịt.
Lúc này Giang Niệm Tư mới biết, thì ra mua thịt cũng cần phải có phiếu thịt.
Cô không cách nào từ chối được sự cám dỗ của cái phiếu này của ông cụ được, bởi vì cô thật sự rất cần.
Cũng không đến mức ngại ngùng, trực tiếp nhận phiếu thịt của ông cụ, đồng thời cũng âm thầm thề ở trong lòng, sau này nhất định sẽ báo đáp ân tình của ông nội Trương.
Đầu năm nay, thịt mỡ còn được yêu thích hơn thịt nạc vì sự hiếm lạ.
Lúc Giang Niệm Tư đến, đúng lúc chỉ còn lại một cân (=0,5kg).
Thịt mỡ tám hào một cân, Giang Niệm Tư trực tiếp lấy ra tám hào, mua một cân thịt mỡ.
Sau đó lại đến một con ngõ khác của con đường, bây giờ đã giải phóng rồi, rất nhiều người bán rau củ trong con ngõ mà chẳng kiêng dè gì hết.
Giang Niệm Tư chỉ tiêu hết một hào, là đã mua được một cân (=0,5 kg) cải thảo và hai cân (=1kg) đậu cô ve.
Đến lúc này, Giang Niệm Tư mới coi như là có chút hiểu biết rõ ràng về giá cả ở niên đại này.
Còn lại một hào, cô để vào trong túi quần.
Đi được một tiếng, Giang Niệm Tư mới đến trong thôn.
Đời trước đã quen chạy mấy dặm mà không đỏ mặt, không thở gấp, không ngờ cái cơ thể yếu ớt này, đi một tiếng, cô thực sự đã nghỉ ngơi mấy lần rồi.
Cái cơ thể bệnh tật ốm yếu này,
Cô ôm ngực thở hổn hển.