Giang Niệm Tư vòng qua bình phong đi ra ngoài đón: “Ông cụ không ở đây, tôi là trợ thủ mà ông cụ mới tuyển vào, xin hỏi cô có vấn đề gì?”

Cô gái đánh giá Giang Niệm Tư, làn da đối phương tuy ngăm đen nhưng đường nét lại rất đẹp, trong lòng thầm thất vọng.

Ngay cả người học y còn không chữa được làn da của mình sao?

Thế thì lấy gì cứu chữa cô ấy?

Triệu Phương Như thở dài: “Bác sĩ Trương không ở đây thì thôi vậy, lần sau tôi lại đến.”

Giang Niệm Tư sẽ không buông tha cho bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào.

“Ôi, tiểu thư, xin dừng bước.”

Triệu Phương Như quay đầu lại, khó hiểu mà nhìn cô.

Giang Niệm Tư siêu hướng ngoại lập tức nói: “Cô tới tìm ông cụ Trương chắc là có vấn đề gì đúng không, tôi là trợ thủ đắc lực nhất của ông cụ Trương, cô có vấn đề gì cứ nói trước với tôi, biết đâu tôi giúp được?”

Cô nói khẩn thiết, thái độ hiền lành, Triệu Phương Như cũng vì thế mà do dự.

“Thôi…… Đành vậy, tháng sau tôi phải kết hôn, nhưng cô nhìn mặt tôi này, vàng vọt, nghe nói trung y có thể chữa nên tôi mới muốn tìm bác sĩ Trương xem hộ, xem có biện pháp làm da tôi trắng lênchút không.”

Phụ nữ ai cũng yêu cái đẹp, huống hồ là kiểu người không phải lo vấn đề cơm áo gạo tiền như Triệu Phương Như.

Vốn chỉ muốn làm màu da đẹp hơnchút, còn một tháng, chắc là kịp.

Giang Niệm Tư nói: “Này thì dễ, tôi chữa được, không cần chờ ông Trương về đâu.”

“Thật vậy chăng?” - Triệu Phương Như hoài nghi mà nhìn Giang Niệm Tư.

Tính cách cô ấy thẳng thắn bèn hỏi luôn: “Nếu cô có cách thì sao da cô vẫn đen thế?”

Chậc.

“Ờ……”

Giang Niệm Tư cạn lời hỏi trời xanh, cô nên nói như thế nào, bảo cô vừa mới xuyên qua chưa được mấy ngày nên chưa kịp chăm sóc da hả?

Từ bé cô đã yêu cái đẹp, học trung y trừ trị bệnh cứu người ra, cô cũng hay nghiên cứu làm thế nào để mình đẹp hơn.

Nhớ lại đời trước, cô trắng phát sáng luôn.

Không nghĩ nữa, nghĩ lại đau lòng.

Giờ lại quay về điểm xuất phát rồi, nhưng trước mắt quan trọng nhất là vấn đề cơm áo gạo tiền.

Tuy bị đâm một nhát vào lòng nhưng Giang Niệm Tư vẫn tiếp tục kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì gần đây tôi phải làm việc trên đồng ruộng nhiều, bị cháy nắng, không bao lâu nữa sẽ trắng lại.”

Lý do này rất hoàn hảo, tuy không phải sự thật.

Nhưng Triệu Phương Như tin.

Dù sao đa số người ở Phong Thành đều đen, đặc biệt là những người kiếm ăn từ đất ruộng ở nông thôn, bởi vì ngày nào họ cũng phải phơi nắng mà làm việc.

“Vậy là cô thật sự có cách cho tôi trắng ra?”

“Ừ!” Giang Niệm Tư gật đầu thật mạnh.

Trung y chú trọng điều hòa bên trong cơ thể.

Nhưng hiệu quả chậm.

Giang Niệm Tư lại chú trọng cả điều hòa bên trong lẫn điều trị ngoài da.

Vì thời gian ngắn nên cô chỉ có thể điều chế một loại kem dưỡng trắng đơn giản, hiệu quả tạm được, tuy không bằng kem dưỡng trắng kiếp trước cô làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play