Trong lúc đám lính của hắn xua chúng tôi đi qua trước mặt hắn, tôi thoáng thấy cái họ khâu trên áo sơ mi của hắn: WHITE (*). Như màu sắc vậy.
(*) màu trắng
Ông White. Có thể là một trò đùa chăng? Ở hắn chẳng có gì có vẻ xác thực; cái họ này càng ít thật hơn.
Chúng tôi bị đẩy vào trong, bị quát dồn vào một góc. Căn buồng duy nhất trong lán không có đồ đạc gì và đông chật người. Bekhir và người của ông ngồi dưới đất, tựa lưng vào tường.
Họ đã bị đối xử rất tệ: tất cả đều bầm tím, máu me bê bết, nhếch nhác thảm hại. Thiếu mất mấy người, trong đó có cậu con trai Bekhir. Đứng canh họ là hai gã lính nữa – như vậy tổng cộng có sáu gã, nếu tính cả gã White và đội áp giải chúng tôi.
Bekhir bắt gặp ánh mắt chúng tôi liền nghiêm nghị gật đầu. Hai má ông thâm tím những vết bầm giập. Tôi xin lỗi, ông nói thầm với tôi.
Gã White thấy chúng tôi trao đổi với nhau liền bước ngay lại chỗ Bekhir. “Ái chà! Mày biết lũ nhóc này sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT