Lâm Phi Lộc quên mình đã trở về Minh Nguyệt Cung như thế nào.
Lúc trở về cô trông thấy Lâm Chiêu Viễn đang ngồi xổm trong viện nô đùa với Tai Dàivà Tai Ngắn, Lâm Phi Lộc cũng ngồi xuống vuốt ve đám mèo, cún một lát.
Lâm Chiêu Viễn đã trưởng thành một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, nhưng ánh mắt vẫn thanh tịnh, trong trẻo như một đứa trẻ, dường như phát giác được tiểu muội nhà mình không vui vẻ, huynh ấy đi đến xoa xoa đầu cô, dỗ dành: "Muội muội ngoan."
Huynh ấy chơi cùng Lâm Úy nhiều năm như thế, cuối cùng thành bắt chước phong cách nói chuyện của muội ấy.
Lâm Phi Lộc hơi hé miệng, cảm thấy trong lòng trống vắng, nghĩ đến cái ôm và ánh mắt xa lạ lúc nãy khi chia tay thiếu niên kia, không nhịn được khẽ run rẩy.
Lâm Chiêu Viễn nghiêng đầu nhìn cô hồi lâu, hỏi: "Sao muội muội lại thở dài?"
Lâm Phi Lộc nói: "Bởi vì muội đang có chút muộn phiền."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play