Trong phòng không thắp đèn, chỉ có chút ánh sáng nhờ nhợ hắt vào từ dàn đèn lồng ngoài hành lang. Lâm Phi Lộc quỳ một bên gối, thấy ả tỉnh lại, từ từ cúi người xuống, ghé tai Từ Tài nhân thì thào: “Tài nhân nương nương, nàng ta nói mình đang đợi ngươi đó.”

Từ Tài nhân khiếp đảm mắt trợn trừng, những hạt mồ hôi to cỡ hạt đậu lăn dài từ trán xuống.

Lâm Phi Lộc mỉm cười, nhảy từ trên giường xuống, cầm đồ châm lửa ở bên cạnh lên, xoay người hỏi ân cần: “Tài nhân nương nương, ngươi sợ không? Sợ thì để ta thắp đèn lên giúp người nhé.”

Từ Tài nhân rít lên chói tai: “Hồng Tụ! Hồng Tụ!”

Đêm qua Hồng Tụ bị dọa lăn ra ngất, bệnh còn nặng hơn cả Từ Tài nhân, nhưng nghe thấy chủ tử chỉ điểm nên nàng ta gắng gượng vịn người lết qua, Từ Tài nhân nói một cách yếu ớt: “Đuổi nó ra ngoài! Đuổi nó đi ra.”

Hồng Tụ xốc lại tinh thần: “Ngũ công chúa, xin mời.”

Lâm Phi Lộc nhảy chân sáo ra khỏi phòng.

Từ Tài nhân nhớ lại mấy lời nha đầu kia mới nói, mồ hôi tuôn như suối, kinh hãi nói: “Hồng Tụ, đốt nến lên, thắp sáng phòng.”

Hồng Tụ vâng lệnh đi thắp đèn, ánh sáng tỏa khắp phòng. Cơn sợ hãi của Từ Tài nhân rốt cuộc cũng tản đi một chút. Hồng Tụ gọi người mang nước nóng đến lau mồ hôi cho ả rồi đi ra định mang thuốc sắc qua cho ả uống. Từ Tài nhân nửa ngồi nửa nằm trên giường, tầm mắt lơ đãng quét qua ngọn đèn, đột nhiên đứng hình.

Trên chụp đèn trắng trơn từ từ hiện ra mấy chữ.

Ả cho là mình bị hoa mắt nên nhắm mắt lại rồi lấy tay dụi, nhìn chăm chú, dòng chữ màu nâu càng ngày càng đậm nét hơn.

Trên đó có bốn chữ méo mó: “Ta đang đợi ngươi.”

Lần này Từ Tài nhân chẳng thể la lên nữa, mắt trợn ngược lên rồi ngất đi ngay. Đợi đến khi Hồng Tụ bưng thuốc về thì Điện chính lại nháo nhào ầm cả lên. Còn lúc này ở Điện phụ Lâm Phi Lộc đã về phòng mình, rút từ tay áo ra một chiếc bút lông.

Trên chiếc bàn cạnh cửa sổ là mấy quả quýt chua lè cô hái hôm qua, đã vắt lấy nước, để ở trong cái chén nhỏ.

Lâm Chiêu Viễn chẳng biết gì, chạy vào phòng đứng bên cô, nhặt quả quýt lên cắn, chua đến méo mặt, lè lưỡi: “Chua quá. Phì phì phì!”

Lâm Phi Lộc xoa đầu cậu nhóc: “Thứ này không ăn được đâu.”

Lâm Chiêu Viễn như một đứa bé tò mò: “Không ăn thì để làm gì?”

Lâm Phi Lộc lấy một tờ giấy trắng, nhấp bút lông vào chén nước quả, vẽ một cái mặt cười lên giấy. Giấy trắng thấm ướt nhanh chóng nhưng chẳng thấy gì. Lâm Chiêu Viễn giương mắt nhìn, Lâm Phi Lộc đặt tờ giấy lên ngọn đèn, ngoắc tay gọi cậu: “Qua đây, muội cho huynh xem trò vui.”

Lâm Chiêu Viễn vui vẻ phóng lại, thấy muội muội dí tờ giấy lại gần ngọn nến, trên tờ giấy trắng trơn hiện ra một cái mặt cười toe toét.

Cậu vui sướng vỗ tay bồm bộp: “Tranh! Có tranh vẽ!”

Tiêu Lam bưng nước nóng đi vào, mỉm cười căn dặn: “Lộc Nhi, chớ cho ca ca nghịch lửa.”

Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn dạ một tiếng, xé miếng giấy kia thành mảnh vụn rồi nhặt mấy quả quýt kia vứt cùng.

Sau hôm ấy, Từ Tài nhân bệnh liệt giường không gượng dậy nổi. Mấy cung nữ thái giám ở Điện chính đã từ từ khỏi bệnh mà duy chỉ bệnh tình của ả là nặng thêm, thậm chí có lúc còn điên điên khùng khùng. Mất đi sự chống lưng của Nguyễn Quý phi, thù oán ùn ùn tìm đến đáp trả lại trên người ả. Cuối cùng ả thê thảm, chẳng bằng Tiêu Lam.

Người trong cung đều nói ả làm việc ác quá nhiều nên gặp báo ứng, ngay cả Nguyễn Quý phi cũng thầm kiêng sợ, lo bản thân bị vạ lây nên len lén chép kinh Phật một thời gian dài.

Không còn Từ Tài nhân tác oai tác quái, cuộc sống bên Điện phụ rốt cuộc cũng chuyển biến tốt lên, ít nhất cũng được tự lĩnh trọn phần bổng lộc của họ. Lâm Phi Lộc cuối cùng cũng đến với chuỗi ngày ăn cơm có thịt. Chỉ có điều sau sự việc này trong hậu cung kiêng dè cung Minh Nguyệt, vốn là cung điện xa xôi quạnh quẽ, giờ chẳng ai dám tới gần.

Đối với chuyện này, Vân Du cũng hơi lo lắng. Mọi người đều nói cũng Minh Nguyệt không sạch sẽ làm nàng cũng sợ lây. Ngược lại, Tiêu Lam lại thấy rất bình thường, nàng lần phật châu nói: “Ta không làm chuyện trái lương tâm thì không lo có quỷ gõ cửa, yên tâm đi.”

Nàng vốn thích thanh tĩnh, không ham muốn gì, tâm nguyện duy nhất là hi vọng hai con có thể bình an lớn lên, tình hình hiện tại vừa khéo thuận theo mong muốn của nàng.

Nhưng đó chỉ là khéo với nàng thôi, còn với Lâm Phi Lộc thì đây chỉ là màng giết quái nhỏ làm nóng người mà thôi.

Cô tính toán thời gian, thấy rằng NPC mà mình thu một phần ba độ yêu thích không lâu sau sẽ đến tận cửa tìm.

Đúng như dự đoán, qua mấy hôm sau, vào một buổi chiều yên tĩnh khi cô đang chơi đá cầu với Lâm Chiêu Viễn trong sân thì bên ngoài cung điện điêu tàn vang lên tiếng dậm chân ngày càng gần, kèm theo những tiếng hô đầy lo lắng: “Tứ hoàng tử! Điện hạ! Người đừng chạy nữa, chờ nô tài với! Không thể đến chỗ đó đâu!”

Có tiếng đáp lại kiêu ngạo bực bội không vui: “Trong cung này có chỗ nào mà bổn hoàng tử không được đặt chân vào?”

Tiếng nói đã dừng ngay trước cổng, rốt cuộc thì thái giám cũng đuổi kịp chủ tử, kéo tay cậu da diết cầu xin: “Điện hạ, không được đâu! Cung Minh Nguyệt này bị tà ma ám, xúi quẩy lắm, không thể đi vào.”

Lâm Cảnh Uyên nào phải người nghe lời kẻ khác. Ngươi càng nói không thể thì cậu càng muốn đi. Cậu đẩy cổng sải bước tiến vào.

Trong viện, Lâm Phi Lộc đang mải mê đá cầu với Lâm Chiêu Viễn.

Nắng thu nhạt nhòa, lúc xuyên qua tầng mây hắt xuống chỉ còn dư lại một làn ánh sáng vàng dịu mỏng manh. Cô bé có hai búi tóc nhỏ mặc bộ y phục hồng nhạt, trong ánh vàng chan hòa, cười tươi vui vẻ đá cầu, bóng hình nhỏ nhắn nhảy lên vừa linh động vừa đáng yêu.

Lâm Cảnh Uyên thấy mình đột nhiên hiểu câu “Tĩnh như xử tử, động như thỏ chạy” nghĩa là gì. (1)

Cậu bất mãn la rầy thái giám: “Ngũ hoàng muội của ta tựa như tiểu tiên nữ, nơi nào có muội ấy chỉ có tiên khí không có điềm xui! Cẩu nô tài nhà ngươi còn nói bậy bạ nữa thì ta sẽ không tha cho đâu!”

Lâm Phi Lộc nghe thấy giọng cậu, ngẩng đầu lên nhìn, dáng người vừa tung tăng nhún nhảy bỗng khựng lại. Quả cầu rơi trên mặt đất. Cô ngoẹo đầu nhìn về phía cánh cửa, hai cánh tay nhỏ hơi luống cuống vặn vẹo trước mặt, đôi mắt to trong trẻo như sáng lánh lấp lánh, tràn đầy sự ngạc nhiên và mừng rỡ.

Lâm Cảnh Uyên đi tới, phấn chấn bừng bừng hô một tiếng: “Tiểu Lộc.”

Cô ngượng nghịu nhoẻn miệng cười, để lộ lúm đồng tiền ngọt ngào, tựa như vô cùng vui mừng khi cậu nhớ rõ tên mình, ngoan ngoãn nhìn cậu tiến lại càng gần. Đợi đến khi cậu tới trước mặt mình nhặt quả cầu kia lên, cô mới ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên thỏ thẻ gọi một tiếng: “Cảnh Uyên ca ca.”

Tứ Hoàng tử điện hạ bị một tiếng “Cảnh Uyên ca ca” ngọt như kẹo bông này gọi đến mức không phân biệt nổi đông tây nam bắc.

Nói đúng ra thì từ lúc cậu ra đời tới nay chưa từng được ai gọi như vậy. Đám nô tài gọi cậu là “Điện hạ”, các trưởng bối gọi là “Uyên Nhi” hoặc cả họ tên, các công chúa thì gọi “Tứ hoàng huynh” hoặc “Tứ hoàng đệ”.

Đến hôm nay mới biết, hóa ra có thể gọi thế này! Nghe thật thân thiết, êm tai làm sao!

Lâm Phi Lộc nhận lấy quả cầu cậu vừa nhặt cho, ngoan ngoãn hỏi: “Cảnh Uyên ca ca, sao huynh lại đến chỗ này?”

Lâm Cảnh Uyên lấy ra từ trong ngực áo một đóa hải đường đã héo úa. Lúc mới tới còn hăng hái lắm, vậy mà bây giờ đứng trước mặt hoàng muội lại hơi bối rối, gãi đầu gãi tai nói: “Đây là bông hải đường cánh kép muội tặng ta, ta đã đưa cung nữ chăm chút bảo quản mấy ngày nay nhưng nó vẫn héo nhanh quá.”

Lâm Phi Lộc chớp chớp mắt, chìa một ngón tay trắng ngần ra khẽ khàng chọc vào cánh hoa, tựa như mải mê suy nghĩ mất một lúc, sau đó ngẩng đầu cười với cậu: “Không phải lo, muội có cách rồi!” Cô vươn tay nắm ngón tay cậu nhóc, “Đi theo muội.”

Lâm Cảnh Uyên nhìn đôi tay nhỏ bé đang dắt tay mình, ho khan một tiếng hòng giấu đi sự ngại ngùng của mình, liếc qua Lâm Chiêu Viễn nãy giờ đứng ngây ngốc bên cạnh, “Đây là ai?”

Lâm Phi Lộc khựng lại, bàn tay đang nắm lấy cậu nhóc từ từ rụt về.

Dường như cô đang sợ hãi, đầu hơi chúi xuống, thì thào: “Là ca ca của muội, huynh ấy tên Lâm Chiêu Viễn.”

Lâm Cảnh Uyên bật thốt: “Là thằng ngốc ấy?”

Nói xong, hơi ảo não liếc Lâm Phi Lộc. Quả nhiên, trên mặt cô bé toát ra vẻ buồn rầu thương tâm, đầu càng cúi thấp thêm, hai chùm tóc be bé trên đầu hình như cũng ủ rũ theo. Cô nói với giọng ấm ức và cả nức nở, đáng thương biết mấy: “Ca ca không phải tên ngốc, huynh ấy chỉ bị bệnh thôi.”

Chú thích:

(1) Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy: Lúc bình thường như cô gái chưa chồng hiền dịu thùy mị nhưng khi hành động lại nhanh nhẹn như thỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play