Ở Đại Lâm, tầm này năm ngoái đã có tuyết rơi. Nhưng nước Tống lại nằm ở phía nam, tuy nhiệt độ có giảm mạnh nhưng rất ít có tuyết rơi. Tuy hơi tiếc vì không được chơi tuyết nhưng có thể trải qua một mùa đông ấm áp như vậy, Lâm Phi Lộc cũng cảm thấy vô cùng thích thú.
Sau khi đấu lôi đài kết thúc, cô chẳng xuất cung thường xuyên nữa, nhưng dường như Tống Kinh Lan đã hình thành thói quen rồi, cứ cách mấy ngày sẽ đưa cô ra ngoài dạo chơi một phen.
Chàng đã chuẩn bị một biệt viện ở ngoài cung, chẳng đồ sộ hay nguy nga gì, chỉ là một ngôi nhà nho nhỏ rất đỗi bình thường tọa trong một con ngõ vắng. Trước cửa nhà có một gốc mộc lan, hai bên tường ngõ cây leo không rõ tên bò kín, nở chi chít những bông hoa nho nhỏ màu hồng. Đến tối, trong ngõ này còn có một nhà mở bán rượu.
Thỉnh thoảng hai người sẽ đến đây ở lại vài ngày. Lâu dần, cũng quen mặt với láng giềng, mọi người cũng vui vẻ chào hỏi hai người, nhưng chẳng ai biết thân phận thật của đôi vợ chồng son này.
Bởi vì bắt gặp Lâm Phi Lộc không đi cửa chính mà trực tiếp xách kiếm bay qua tường hoa nên hàng xóm đều nghĩ rằng đôi vợ chồng này chắc hẳn là cao thủ võ lâm, thảo nào hành tung thần bí như vậy. Thi thoảng thấy hai người đã lâu không về, hàng xóm còn trông nhà giúp.
Lúc trước, mỗi khi tỉ thí lôi đài xong cô sẽ về căn nhà này nghỉ ngơi một chút. Kha khá kẻ tò mò về đệ tử quan môn (*) của Kỷ Lương nên thường lén theo dõi từ xa, sau một thời gian, họ chỉ biết vị kia là đồ đệ của Kỷ đại hiệp, là truyền nhân của Tức Mặc kiếm pháp, cô sống ở con ngõ có gốc mộc lan.
(*) Đệ tử cuối cùng được nhận của một sư phụ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play