Lâm Phi Lộc đứng trước hai bức tượng đá hình thi thư trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn không đoán được bộ não của Lâm Cảnh Uyên rốt cuộc chứa cái gì.
Thị vệ gác cổng ban đầu không nhận ra cô, thấy một cô nương đứng chết trân giữa cửa còn có chút cảnh giác, đến khi cô bước lại gần, thị vệ mới biết là Ngũ Công Chúa, nhanh chóng hành lễ.
Vừa bước vào phủ, đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy ra đón của Lâm Cảnh Uyên. Vừa thấy cô mặt mũi huynh ấy lập tức hưng phấn, vui vẻ, hô lớn: "Lộc Nhi!! Rốt cục muội cũng trở về rồi."
Lâm Phi Lộc cong mắt, cười ngọt ngào đáp: "Cảnh Uyên ca ca."
Lâm Cảnh Uyên mặc dù đã trở thành một chàng thiếu niên khôi ngô, tuấn tú, phong lưu, phóng khoáng nhưng tác phong làm việc vẫn như thuở trước. Vừa gặp đã lôi lôi kéo kéo tay cô, "Trở về là tốt! Nào ta đưa muội đi thăm quan phủ đệ của ta!!! Muội không biết ta đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư để xây dựng nó đâu. Tuyệt đối tự tin lọt 10 vị trí đầu bảng những phủ đệ có kiến trúc đẹp nhất kinh thành."
Lâm Phi Lộc nhất định phải hỏi cho ra vấn đề mình quan tâm nhất: "Cảnh Uyên ca ca!! Tại sao bên ngoài phủ của huynh lại đặt hai quyển thi thư bằng đá thế?? Không phải các phủ đệ khác đều để sư tử đá sao?"
Lâm Cảnh Uyên chững chạc, đàng hoàng chống tay, ưỡn ngực nói: "Nếu đã sử dụng để trấn trạch trừ tà, đương nhiên phải sử dụng đồ vật mạnh nhất, hung hãn nhất. Mà bản thân ta cảm thấy thi thư đáng sợ hơn nhiều so với sư tử."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play