Lâm Dỹ Cung bước ra khỏi quán ăn, mỗi bước đi đều có vẻ mệt mỏi hơn so với lần trước. Anh không vội, chỉ lặng lẽ bước đi trong bóng đêm, trong tâm trí đầy những mảnh ghép hỗn loạn mà anh không thể ghép lại được. Mỗi lần anh nghĩ về Nhân Mệ An, trái tim lại quặn thắt. Nhưng lý trí của anh lại ra lệnh rằng phải giữ khoảng cách, phải rời đi.
Tình yêu với Mệ An không phải là điều anh có thể tiếp tục. Anh đã quyết định, đó là con đường duy nhất để cả hai không phải đau khổ thêm nữa. Nhưng càng cố gắng làm theo lý trí, anh lại càng cảm thấy trống rỗng hơn. Cảm giác lạnh lẽo như một màn sương mù bao trùm, làm anh mệt mỏi không thể chịu nổi. Anh hít một hơi thật sâu, nhưng không thể nào xua đi được nỗi đau trong lòng.
 
---
Lâm Dỹ Cung đi lang thang một lúc dài, nhưng cuối cùng cũng dừng lại trước một quán cà phê nhỏ. Lúc bước vào, không khí trong quán có vẻ ấm áp, nhưng trong lòng anh lại như một vùng đất đóng băng. Anh ngồi xuống một góc, không cần gọi thức uống, vì sự trống rỗng trong lòng anh không thể nào được lấp đầy bằng thứ gì. Anh nhìn chăm chú vào tách cà phê, nhưng không có tâm trí nào để thưởng thức. Đôi tay anh siết chặt ly cà phê, nhưng không cảm nhận được cái ấm nóng từ nó, tất cả chỉ là sự lạnh lẽo, giống như những suy nghĩ trong đầu anh.
Anh tự hỏi, liệu mọi chuyện sẽ đi đến đâu? Anh không còn nhớ rõ mình là ai, nhưng anh biết rõ một điều duy nhất: anh không thể tiếp tục ở bên Nhân Mệ An. Dù tình cảm ấy có thật bao nhiêu đi chăng nữa, anh vẫn phải rời đi, bởi đó là điều đúng đắn.
 
---

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play