Tay bám trên cửa của Tiểu nha hoàn dừng một chút, lập tức giống như không có việc gì đóng cửa lại. Đứng ở ngoài cửa một lúc lâu sau mới chậm rì rì đi về nhà phòng bếp.
“Mẫu phi, ngài và phụ vương, còn tốt lắm?” Trong phòng Tiết Vương phi, Tiết U Nhiễm có chút chần chờ hỏi. Nàng cảm thấy phụ vương và mẫu phi có chút không thích hợp, cảm giác rất vi diệu, không thể nói ra cảm giác là gì. Không giống lạnh nhạt lúc trước, nhưng cũng không tính là thân thiết. Phụ vương dường như thành tâm nhận sai, cố ý lấy lòng mẫu phi. Còn mẫu phi lại ôn hòa, ra vẻ xa lạ. Tiết Vương phi nhẹ nhàng vỗ Tiểu Quân Ức ngủ say trong lòng, sắc mặt bình tĩnh nói: “Hoàn hảo.”
“Mẫu phi, là phụ vương không nghĩ cùng ngài... hòa hảo?” Nghĩ nửa ngày, Tiết U Nhiễm vẫn là dùng hai chữ ‘hòa hảo’. Từ khi nàng biết chuyện đến nay, quan hệ giữa phụ vương và mẫu phi luôn luôn không tốt cũng không xấu. Lúc nãi nãi còn sống, mỗi lần mẫu phi đến thỉnh an đều sẽ bị nãi nãi lôi kéo nói chuyện nạp thiếp cho phụ vương. Mỗi lần mẫu phi đều im lặng không nói, chỉ ngồi nghe. Nhiều lần bị phụ vương gặp được, sắc mặt phụ vương sẽ âm trầm sai người gọi Nhị phu nhân đến thỉnh an. Sau đó nãi nãi không nói gì nữa.
Kiếp trước, Tiết U Nhiễm cảm thấy nạp thiếp cũng không tính là chuyện lớn. Nếu gả cho Tần Trạch Dật, không thể thiếu tam cung lục viện. Cho dù trong lòng bất mãn, nhưng cũng không thể không nhận mệnh. Chỉ cần lòng Tần Trạch Dật ở chỗ nàng, nàng không thèm để ý. Sau này gả cho Sở Lăng Húc, nàng thậm chí còn giúp hắn nạp ba phòng tiểu thiếp. Nhưng một đời này, sau khi gả cho người trong lòng rồi nàng mới phát giác chuyện nạp thiếp cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng. Nàng bắt đầu dần dần hiểu rõ kiếp trước mẫu phi ở trước mặt nãi nãi chịu ủy khuất, cũng bắt đầu chậm rãi phát hiện phụ vương như có như không che chở mẫu phi.
“Nhiều năm như vậy, có cái gì mà hòa hảo hay không hòa hảo chứ? Còn không phải là ngày trôi qua giống nhau.” Trên mặt Tiết Vương phi nhìn không ra buồn vui, dường như không phải đang nói chuyện của mình.
“Mẫu phi, ngài hận phụ vương sao?” Nếu đời này Sở ngốc tử dám nạp thiếp, nàng chắc chắn sẽ làm ầm ĩ cho Sở gia gà chó không yên. Nhưng nhà quan không thể so với nhà thương. Có quý phủ nào mà không có một hai thứ tử thứ nữ? Càng không cần phải nói Hoàng thất. Trừ Tần Trạch Dật, các hoàng tử công chúa khác đều là thứ tử thứ nữ. Dù là Cố Luân Trưởng công chúa thân phận tôn quý, cũng là Trắc phi của Thái tử năm đó sinh ra. Mẫu phi cũng sống trong nhà quan, loại chuyện này thấy không ít hơn nàng.
“Đã từng hận. Không phải hận ông ấy nạp thiếp, mà hận thiếp này đến không đúng lúc. Ngắm nhìn bốn phía, nhà ai không có một hai người thiếp? Phụ vương ngươi có thể kiên trì chỉ có một Nhị phu nhân, kỳ thật đã là khó có được. Chính là, vẫn sẽ để ý, vẫn sẽ không buông được.” Thanh âm nhẹ nhàng mang theo cảm giác như có như không, ký ức đó có ngọt có khổ, đúng sai trong đó đã khó phân biệt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT