Tiêu Vũ Sắt thật sự rất ủy khuất. Từ sau khi không có Sở gia che chở, việc buôn bán của cửa hàng lương thực Tiêu gia càng ngày càng sa sút, bây giờ đã là bước nối bước càng thêm gian nan. Phụ thân nói, muốn gả nàng ta đến Bạch gia ở thành Tây. Thiếu gia Bạch gia ăn nhậu chơi gái cờ bạc, là tên phá của có tiếng ở Tuyên Thành. Nàng ta không muốn gả, nàng ta hối hận, nàng ta nhớ Húc ca ca rồi. Ngày hôm nay nàng ta nghĩ đi ra ngoài một chút, ngoài ý muốn trên đường cái lại gặp được Húc ca ca. Một khắc lúc nhìn thấy Húc ca ca, nàng ta giống như gặp được ánh rạng đông. Húc ca ca sẽ không thấy chết không cứu, huynh ấy nhất định sẽ không để nàng ta gả đến Bạch gia.
Nghe nói Húc ca ca đã cưới Ninh An công chúa mà Hoàng thượng ban cho, nàng ta biết nàng ta tranh không được, cũng không nghĩ tranh. Nàng ta chỉ muốn cùng Húc ca ca ôn chuyện, hi vọng Húc ca ca có thể giúp cửa hàng lương thực Tiêu gia, không nghĩ đến sẽ bị Húc ca dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Nàng ta không cam lòng, tại sao có thể như vậy? Bắt đầu từ lúc nào, ngay cả nói Húc ca ca cũng không muốn nói chuyện với nàng đây? Tiêu Vũ Sắt cho rằng Sở Thạch không am hiểu ý người đã đủ đáng ghét, lúc này mới phát hiện hóa ra Sở Bạch mới chính là chướng ngại vật. Rõ ràng nàng ta đã sắp chạm vào được Húc ca ca, lại bị Sở Bạch đột nhiên xông tới quấy nhiễu.
Nếu nàng ta có thể dẫn tới lòng thương tiếc của Húc ca ca như nguyện, cửa hàng lương thực Tiêu gia sẽ không gặp phải tuyệt cảnh đóng cửa, phụ thân cũng nhất định sẽ không tiếp tục bức nàng ta gả vào Bạch gia. Tiêu Vũ Sắt một lòng muốn cùng Sở Lăng Húc xoa dịu quan hệ tự nhiên cũng nghe thấy câu quát lạnh này, chỉ có điều nàng ta không để ý. So với Sở Lăng Húc có lẽ có thể cứu nàng ta thoát khỏi đau khổ gả vào Bạch gia, chuyện khác chỉ là mây bay, hoàn toàn không đáng giá nhắc đến. Nhưng khi Sở Bạch làm nàng ta lửa giận bừng bừng lại dùng vẻ mặt nịnh nọt nhìn về phía nữ tử khác, trong miệng hộ to ‘Đại thiếu phu nhân’, Tiêu Vũ Sắt đột nhiên cảm thấy sự tình dường như có chút không ổn. Không để ý đến Sở Bạch, Tiết U Nhiễm trực tiếp đi đến trước mặt Sở Lăng Húc cách Sở Bạch hai bước. Cũng không nói chuyện, chỉ bất mãn trừng Sở Lăng Húc. Nàng về nhà mẹ đẻ không đến ba ngày, Sở Lăng Húc thế nhưng công khai ở trên đường cái cùng Tiêu Vũ Sắt dây dưa không rõ, muốn nàng không tức giận thật sự rất khó.
“Không giống như nàng nghĩ đâu.” Sở Lăng Húc muốn giải thích, lại không biết nên nói từ đâu, chỉ đành khô khốc nói ra một câu như vậy. Trước công chúng nổi lên tranh chấp, thật sự không thỏa đáng.
“Sở đương gia không ngại nói rõ một chút thiếp đang nghĩ cái gì sao?” Tiết U Nhiễm tức điên rồi. Phu quân nàng ở trên đường cái bị nữ tử khác ngã vào lòng bị nàng bắt quả tang, sau đó phu quân nàng chỉ bằng một câu ‘không giống như nàng nghĩ đâu’ đã muốn lừa rồi cho qua sao? Tiêu Vũ Sắt là loại người thế nào nàng không biết sao? Bản tính của Sở Lăng Húc thế nào trong lòng nàng sẽ không rõ ràng sao? Nàng chính là không quen nhìn Sở ngốc tử bận tâm đến hành động của Tiêu Vũ Sắt. Kiếp trước là nàng tự làm tự chịu, tự mình rước Tiêu Vũ Sắt vào Sở gia. Một đời này, nàng chỉ muốn cùng Sở Lăng Húc bình thản qua ngày lại không được như nguyện. Tiêu Vũ Sắt, Tiền Viên Viên, còn có Bạch Tuyết Lan chẳng biết sẽ xuất hiện vào lúc nào. Bạch Tuyết Lan, luôn không ngại phiền toái xuất hiện chung quanh nàng và Sở ngốc tử. Không ngừng quấy rầy, quấy rầy, lại quấy rầy, quả là phiền lòng.
“U Nhiễm, không phải nói đói bụng sao? Đến Khách Duyệt lâu ăn điểm tâm xong rồi lại nói.” Nghe được ba chữ ‘Sở Lăng Húc’, Tần Thiên Ngọc đã sáng tỏ thân phận của nam tử trước mắt. Thấy Tiết U Nhiễm một bộ dáng khởi binh vấn tội, Tần Thiên Ngọc đứng ra nói. Dù sao cũng là ở trên đường cái, rơi xuống Sở đương gia mặt mũi không tốt. Việc nhà tự nhiên phải về nhà đóng cửa lại nói chuyện, nào có đạo lý để người khác chế giễu? Được Tần Thiên Ngọc nhắc nhở, lý trí của Tiết U Nhiễm quay lại, lạnh mặt xoay người về phía Tần Thiên Ngọc. Sở ngốc tử, vốn muốn cho chàng an tâm xử lý chuyện của Mộng Văn và Sở Thạch, bây giờ xem ra vẫn là không cần. Tinh lực của chàng rất tràn đầy, vậy thì nháo đi!
“Sở đương gia cũng cùng nhau rời bước đến Khách Duyệt lâu thôi!” Thấy U Nhiễm bộ dáng nghẹn lửa giận, Tần Thiên Ngọc nhìn về phía Sở Lăng Húc. Không có ý trưng cầu, giọng điệu mang theo mệnh lệnh. Mặc kệ vị Tiêu cô nương kia là người ra sao, Sở đương gia vẫn cần phải cho U Nhiễm một cái giao đãi. Hoặc là nói, nên cấp cho Tiết Vương phủ một cái gião đãi. Tần Thiên Ngọc mới mở miệng, Sở Lăng Húc liền đoán được thân phận của nàng. Trừ bỏ Trưởng công chúa, nữ tử tầm thường không có khí thế khiếp người như vậy, huống hồ U U còn rất nghe lời nàng. Hôm nay việc tuy là ngoài ý muốn, nhưng cũng cần lập tức giải thích rõ với U U. Bằng không, lấy tính tình của U U, việc nhỏ hóa lớn, việc lớn thành ầm ĩ, cũng không phải không có khả năng. Nghĩ đến đây, Sở Lăng Húc gật đầu, trấn định có lễ nói: “Mời Trưởng tẩu đi trước.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play