Sở Lăng Húc đẩy cửa phòng tiến vào, Ám Nhất canh giữ ở ngoài cửa. Trong phòng, mùi tanh tưởi thối rữa xông vào mũi, chăn đệm trên giường sớm biến vàng, vừa đến gần liền có thể ngửi thấy mùi khai của nước tiểu.
Thấy Tần Tử Huyền nằm trên giường không nhúc nhích, Sở Lăng Húc rốt cuộc nhịn không được ám hỏa trong lòng. Chỉ cần Tần Tử Huyền còn chưa chết, hắn chính là Đại hoàng tử của Tuyên quốc. Thái hậu không coi trọng, Tần Trạch Dật coi thường, ngay cả hai tiểu cung nữ cũng không dám dụng tâm chăm sóc. Vì sao các nàng không ngẫm lại nếu Tần Tử Huyền khỏi hẳn, các nàng cũng có thể gà chó lên trời? Thừa dịp không có người lừa trên gạt dưới trốn ra ngoài thì có tác dụng gì? Coi thân phận hiện tại của nhóm các nàng, một khi bị người khác nhìn thấy, trừ chết ra thì vẫn là chết. Hoàng cung, tất cả đều là mấy người tâm địa cứng rắn như sắt đá.
Dường như cảm giác được có người tiếp cận, Tần Tử Huyền mở đôi mắt nguyên bản linh động giờ này lại vô thần ra. Thủy đậu trên mặt bởi vì tay nhỏ bé cào loạn đã bị vỡ không ít, sợ là sẽ lưu lại dấu vết. Khuôn mặt hồng nhuận bởi vì thời gian dài không thấy ánh mặt trời có vẻ hết sức trắng bệch, người mấy ngày nay ăn ít cơm nên gầy yếu không thôi. Bé chỉ lẳng lặng nhìn Sở Lăng Húc chưa bao giờ nhìn thấy, không khóc không nháo, không kêu không gọi.
Quá nhiều ốm đau và bất lực làm đứa nhỏ này đã sớm buông tha cho đường sống, trước mắt Sở Lăng Húc hiện ra bộ dáng mập mạp đáng yêu của Tiểu Quân Ức. Trái tim tự nhận là cường ngạnh lúc này cứ như vậy sụp đổ trước Tần Tử Huyền bệnh nặng: “Thúc thúc gọi là Sở Lăng Húc, tiểu Tử Huyền nguyện ý để thúc thúc cứu ngươi sao?”
Tần Tử Huyền bất vi sở động, chậm rãi nhắm mắt lại. Không phải phụ hoàng, cũng không phải mẫu hậu....
Thấy bộ dáng này của Tần Tử Huyền, Sở Lăng Húc không lại tính toán khơi thông. Đi lên phía trước đặt lên mạch đập của Tần Tử Huyền, phát hiện tình huống của bé hỏng bét ngoài ý liệu của mọi người, vội vàng vươn tay dò xét trán bé. Thân mình Tần Tử Huyền rụt rụt, đầu giật giật lại không tránh né. Cảm giác mát mẻ từ trên trán truyền đến, từng chút thấm vào đáy lòng bé, thoải mái lại an tâm.
“Ngươi sốt rồi, phải lập tức trị liệu.” Cái trán nóng đến làm người ta không dám tưởng tượng, đứa nhỏ này không thể lại tiếp tục để như vậy. Bằng không, sớm muộn gì sẽ chết ở trong cung điện hắc ám này. Có lẽ Sở Lăng Húc giọng điệu quá mức ôn hòa, có lẽ là cảm giác mát mẻ làm bé cảm thấy an tâm, Tần Tử Huyền giương cái miệng nhỏ nhắn lên, tiếng nói khàn khàn vỡ tan kêu lên: “Cửa... ra.... muốn...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play