Cái gọi không thể buông tha có lẽ chính là dùng để miêu tả tình huống trước mắt. Mắt thấy đại sảnh Khách Duyệt lâu bởi vì sự xuất hiện của Bạch Tuyết Lan mà càng thêm náo nhiệt, Tiết U Nhiễm ngược lại lại không tức giận. Bạc đưa đến tận cửa không lấy mới là phí phạm.
“Đại thiếu phu nhân, Tứ tiểu thư?” Không nghĩ tới An Ninh công chúa thế nhưng thật sự đến đây, Trương chưởng quầy vội vàng nghênh đón.
“Nàng tới sớm thật đấy!” Nhìn Bạch Tuyết Lan được chúng công tử vây quanh ở giữa, trên mặt Tiết U Nhiễm hiện lên một nụ cười khó đoán. Thật đúng là lúc nào cũng không quên hiển lộ tồn tại của bản thân. Nữ nhi nhà trong sạch tìm tình lang, không phải là tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống à? Chọn vị trí trung tâm dễ thấy nhất ngồi xuống, thật sự chỉ vì khiến cho Sở ngốc tử chú ý? Hay là vì treo chừng khẩu vị của chúng công tử? ‘Nếu nàng ta đến, nhất định sẽ đến sớm. Chỉ sợ không đợi được người, cho nên mới muốn ôm cây đợi thỏ.” Trương chưởng quầy nói ra suy nghĩ của mình.
“Còn không ngốc lắm.” Tiết U Nhiễm bỗng cảm thấy Bạch Tuyết Lan này thế nhưng dùng biện pháp giống lại khác nàng khi vừa mới sống lại. Giống là cùng đến Khách Duyệt lâu chờ người, Bạch Tuyết Lan là chờ không có bố cục; mà nàng, sớm đã biết ngày Sở Lăng Húc đến Khách Duyệt lâu. Cùng là đánh chủ ý lên người Sở Lăng Húc, Bạch Tuyết Lan giăng võng ngồi chờ bắt cá; mà nàng, lại lựa chọn chủ động ra trận; cùng là phía trước khó chồng chất, kẻ địch của nàng là Tiêu Vũ Sắt được Sở gia trưởng bối xem trọng; mà kẻ địch của Bạch Tuyết Lan, chính là nàng – công chúa chính thê được Hoàng thượng ban cho. Rõ ràng, kho khăn của Bạch Tuyết Lan còn lớn hơn khó khăn của nàng rất nhiều. Tiêu Vũ Sắt còn chưa chiếm được trái tim của Sở Lăng Húc đã có ý đồ bám cành khác cao hơn, mà nàng chẳng những bắt được trái tim của Sở Lăng Húc mà còn vì Sở gia sinh được Lân nhi.
“Ngốc hay không ngốc ta không nhìn ra, xấu hổ hay không xấu hổ ta lại nhìn thấy rõ ràng.” Sở Mộng Văn xoay người liền lên lầu. Cùng là nữ tử chưa xuất giá, Bạch Tuyết Lan có thể thản nhiên nghênh đón các loại ánh nhìn chăm chú của bao người. Nhưng nàng không chịu nổi, vẫn là đi trước tránh đi thì tốt hơn.
Tiết U Nhiễm nghe vậy cười cười, đi theo Sở Mộng Văn lên lầu trên. Bạch Tuyết Lan là tiểu thư của Bạch gia Thành Tây, loại này nữ tử phong trần diễn có lẽ không thích hợp, chỉ khi nào phối hợp với bộ dáng cao ngạo dè dặt này của Bạch Tuyết Lan, ngược lại sinh ra cảm giác chỉ có thể đứng xa chứ không thể khinh nhờn. Càng là loại cảm giác này, càng khiến những công tử ca này có dục vọng tháo xuống mang về nhà. Nữ tử như vậy không thích hợp làm thê, lại rất thích hợp làm thiếp. Phần đông nam tử trong đại sảnh, nếu Bạch Tuyết Lan tùy ý coi trọng một vị, nói không chừng đời này thật sự có thể đạt được ước mong. Nếu như Bạch Tuyết Lan cứ chấp nhất với phu quân của Tiết U Nhiễm nàng, vậy thì đừng trách Ninh An công chúa nàng ỷ thế ức hiếp người.
Sổ sách của Khách Duyệt lâu không thể tùy ý động vào, Tiết U Nhiễm mời Trương chưởng quầy nói về bước đầu con đường buôn bán trước. Tuy tiền vốn có chút trống rỗng, nhưng tốt xấu gì cũng nên để nàng và Mộng Văn có chút chuẩn bị. Nhưng chân chính nghe qua xong, mới phát hiện càng nghe càng mờ mịt, cuối cùng là đầu óc càng thêm hỗn độn. Rõ ràng Trương chưởng quầy cũng nhìn ra vấn đề, liền đưa ra một cái biện pháp không phải là biện pháp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT