Bạn học Đan Vân Triệt mới đến này mang theo khí chất đại thần rất không hợp với các bạn trong lớp 8, tất cả mọi người đều không dám bắt chuyện với anh.

Từ Nguyên thỉnh thoảng không kiềm nén được tò mò sẽ lặng lẽ quay đầu lại nhìn một chút, sau đó lại kéo kéo ống tay áo cậu bạn bên cạnh thì thầm, "Này, tao nghĩ kiểu gì không ra tại sao Đan Vân Triệt lại muốn ngồi cùng bàn với anh Hồi nữa. Nhìn hai người bọn họ như vậy hẳn là không biết nhau từ trước rồi."

Bạn cùng bàn với Từ Nguyên là Hồ Minh nói, "Tao cũng không biết, nhưng mà chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi thôi tao thấy anh Hồi như sắp tự kỷ tới nơi rồi."

Hạ Thanh Hồi đá mạnh cửa sau một cái, khiến mấy người bạn đang ngồi dựa vào cửa sau sợ tới mức sống lưng đổ mồ hôi lạnh.

"Này... có chuyện gì vậy, anh Hồi lại sắp nổi giận rồi hả?"

"Có hơi đáng sợ đó...Tao còn chưa thấy bộ dạng lúc tức giận của anh Hồi bao giờ..."

"Tao cảm thấy vị đại thần trông yếu đuối này cũng có chút nguy hiểm đấy."

Hạ Thanh Hồi không nói hai lời liền sải bước đi tới nâng bàn của mình lên. Đan Vân Triệt liếc mắt nhìn sang, tiếp theo giơ một bàn tay lên đặt trên mặt bàn của Hạ Thanh Hồi, dùng sức ấn xuống, khiến toàn bộ nửa người trên của cậu gần như ngã sấp lên bàn.

...Đậu má, cái tên tiểu bạch kiểm này nhìn ốm yếu đẩy một cái là ngã tại sao lại có sức lực lớn như vậy chứ? Giờ giải lao lớp nào cũng hết sức ồn ào, tiếng chiếc bàn nặng nề rơi xuống cũng bị những thứ âm thanh khác che lấp, "Muốn đem đi đâu?"

Hạ Thanh Hồi hai tay chống lên bàn học, hơi nghiêng người cúi xuống nhìn anh, "Đan Vân Triệt, tôi không biết tại sao cậu lại làm như vậy, nhưng tôi muốn nói với cậu một lần nữa, tôi, mẹ nó, không muốn, ngồi, cùng bàn, với cậu, hiểu chưa?"

"Nhưng mà tôi muốn." Đan Vân Triệt không sợ hãi chút nào, ngược lại đứng lên nhẹ nhàng lấy tay nâng má nhìn cậu, "Hơn nữa tiết học sắp bắt đầu rồi."

Thật sự là sắp vào học rồi, giờ giải lao còn không tới 10 giây nữa là kết thúc. Hạ Thanh Hồi liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường sắp chỉ đến giờ vào lớp, trong lòng chửi thầm một câu.

Không còn cách nào khác cậu buộc lòng phải ngồi xuống. Nhìn người ngồi bên cạnh trong lòng ngứa ngáy không thôi.

Tiếng chuông đã dừng hơn mười phút rồi mà vẫn không có giáo viên nào vào lớp, các học sinh bắt đầu trò chuyện không kiêng nể gì.

Tôn Y Na: "Ầm ĩ cái gì? Thầy cô không đến cũng không biết tự học hay sao? Tiểu Đào, cậu đi lên phòng Địa lý trên lầu hỏi một vài giáo viên xem tình hình thế nào rồi."

Ngay lúc này, Trần Quyên giẫm giày cao gót đi về hướng lớp 8, sau đó đứng ở cửa sổ ra hiệu cho lớp trưởng Tôn Y Na ra ngoài nói chuyện.

Vừa thấy người phụ nữ này, tất cả mọi người đều phản xạ có điều kiện cùng nhau im lặng.

Tôn Y Na nhận thông báo xong thì quay lại lớp học, "Hôm nay giáo viên địa lý có chút chuyện nên lớp chúng ta sẽ tự học, một lát tôi sẽ ghi nội dung lên bảng."

Nói xong, Tôn Y Na dừng lại một chút, từ từ đi đến bên cạnh Đan Vân Triệt, giọng nói bình thường rất lớn bây giờ lại trở nên nhỏ nhẹ hơn: "À bạn học Đan Vân Triệt, chủ nhiệm Trần tìm cậu đấy."

Đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Hồi thấy lớp trưởng của cậu xấu hổ. Mắt thường cũng nhìn ra được luôn đó.

Cậu trêu chọc nói: "Này, lớp trưởng, sao lúc gặp tớ cậu không xấu hổ vậy? Là tớ không đủ đẹp trai hả?"

Bị cậu đùa giỡn như vậy, mặt Tôn Y Na càng đỏ hơn, "Cậu im miệng đi! Còn nói nữa tớ ghi tên cậu lại!"

Đan Vân Triệt gật đầu nói, "Tớ biết rồi, cảm ơn."

Tôn Y Na nhanh chóng quay lại chỗ ngồi, trong lòng rất vui vẻ-----Vậy cô sẽ là nữ sinh đầu tiền trong lớp được nói chuyện với Đan Vân Triệt rồi.

Trần Quyên tay vắt chéo sau lưng đi đến cửa ra vào đợi hắn,  "Cô Trần, cô tìm em ạ?"

Hạ Thanh Hồi muốn nghe lén, kết quả cửa vừa đóng ngay cả rắm cũng không nghe được, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Có khi nào... tiểu bạch kiểm kia rốt cục cũng phải chịu trừng phạt rồi không? Có phải chủ nhiệm Trần cũng cảm thấy người này tự tiện đổi chỗ là quá kiêu ngạo, cho nên muốn cảnh cáo cậu ta? Nếu không vì sao lúc này lại kêu cậu ta ra ngoài nói chuyện chứ?

Haha nếu thật sự là vậy thì quá tốt luôn!!

Tin tức học thần trường Bác Anh vừa chuyển tới trường mới đã chủ động ngồi cùng bàn với Hạ Thanh Hồi một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh cả lớp đều biết chuyện này, truyền đến tai chủ nhiệm lớp cũng không có gì ngạc nhiên.

Ban đầu Trần Quyên cũng không tin, cho đến khi tận mắt chứng kiến hình ảnh hai thanh niên ngồi cùng nhau mới cảm thấy kì lạ.

"Nghe nói em chủ động chuyển tới ngồi cạnh thằng nhóc Hạ Thanh Hồi à?"

"Vâng, có vấn đề gì sao ạ?"

Trong đầu Trần Quyên nghĩ, chỗ nào cũng có vấn đề hết, không biết bắt đầu hỏi từ đâu nữa.

"...À thì cô thấy rất kì lạ thôi. Nói với em như thế này, có lẽ em còn chưa biết, thằng nhóc Hạ Thanh Hồi kia...có lẽ không phải là loại "học sinh giỏi" như em nghĩ đâu, nó thường xuyên cúp học đánh nhau, hơn nữa không bao giờ chịu học tập chăm chỉ đâu."

"Em biết rõ."

"Em biết rõ?"

"Từng nghe qua một chút."

"Vậy sao em còn..." 

"Vâng, là vậy đó ạ."

Biểu tình của Trần Quyên biến hóa vô cùng vi diệu.

Mặc dù cô là giáo viên chủ nhiệm lớp mà mọi người ở trường Tứ Trung này đều kính sợ, nhưng khi đối mặt với cậu học sinh trước mắt này, cô vẫn bị anh làm cho bối rối. Dù sao Bác Anh cho tới bây giờ vẫn luôn là trường trung học hàng đầu thành phố S, bất kỳ kỳ thi chung nào cũng có thể nghiền nát trường Tứ Trung một cách dễ dàng.

Có thể nói, trường Bác Anh vốn chướng mắt bọn họ, huống chi Đan Vân Triệt đây còn là học sinh xuất sắc nhất.

Hơn nữa, theo cô biết thì gia đình Đan Vân Triệt nổi danh có tiền có thế, các quan chức lớn hơn cũng không dám ở trước mặt làm bậy làm càng.

Trần Quyên muốn nói với anh là sợ rằng một học sinh tốt như em, nếu ngồi cùng Hạ Thanh Hồi sẽ học theo thói xấu của thằng nhóc đó, sợ mẹ em biết lại tìm cô tính sổ. Phải nói thế nào em mới hiểu đây.

Những câu chữ không ngừng tuôn trào trong đầu cô nhưng cũng không thốt ra khỏi miệng.

"Cô Trần, nếu không còn chuyện gì khác thì em vào học đây ạ."

Thấy Đan Vân Triệt xoay người định mở cửa đi vào, Trần Quyên vội vàng gọi anhlại: "Ấy, khoan đã bạn học Đan, thằng nhóc cùng bàn của em có làm chuyện xấu gì, hay bắt nạt em chẳng hạn hoặc là sao sao đó,...nếu em cảm thấy không thích hợp, phải nhanh chóng nói với giáo viên chủ nhiệm nhé."

"Sẽ không có gì không thích hợp đâu ạ, cảm ơn cô."

Trần Quyên: "..."

Nói thật, so với Hạ Thanh Hồi thì bạn học Đan Vân Triệt này còn làm cô thấy bất ngờ hơn nhiều.

Anh vừa mở cửa đi vào, mấy cái đầu đang rình xem náo nhiệt lập tức cúi xuống. 

Hạ Thanh Hồi tuy rằng vừa rồi không nghe thấy hai người nói cái gì, nhưng chỉ cần nhìn nét mặt của Trần Quyên, cậu liền biết mọi chuyện không phải như mình tưởng tượng rồi.

Nói cách khác, tình huống bây giờ là Đan Vân Triệt và cậu sẽ làm bạn cùng bàn, là cô Trần với thầy Phan cùng cho phép.

...Mẹ nó còn có thể làm gì khác đây, ai có thể chỉ cho cậu cách gì đó đi có được không???

Đang tức giận thì cậu nghe điện thoại trong hộc bàn rung lên mấy tiếng.

[Phong Tử]: Anh Hồi, có chuyện gì vậy! Học thần thành bạn cùng bàn với anh?

[ Anh lớn siêu đẹp trai]: Mẹ kiếp, sao mày biết nhanh vậy?

[Phong Tử]: Có nhanh gì đâu! Tin tức bây giờ  truyền đến lớp 10 luôn rồi kìa. Chuyện này thú vị quá mà! Thế nào, có phải cảm giác rất tuyệt vời không?

[ Anh lớn siêu đẹp trai]: Tuyệt vời cái đầu mày, bây giờ tao không muốn nói chuyện. [ Mỉm cười]

[Phong Tử]: Nghe nói anh ấy cao hơn anh đẹp trai hơn anh, đâu đâu chụp một bức ảnh em xem cái nào?

[Anh lớn siêu đẹp trai]: Câm miệng đi, không có chuyện đó đâu. Anh trai nói thật với mày, hắn ta vừa lùn vừa xấu, mặt đầy mụn, vừa nói chuyện liền chảy nước mũi, hiểu chưa?

[Phong Tử]: Không phải...anh Hồi, anh đừng gạt em, ngoại trừ anh tất cả mọi người nói anh ấy vừa cao vừa đẹp trai.

Hạ Thanh Hồi vốn tức giận tới mức sắp bật cười, đang muốn soạn thêm một tin miêu tả ngoại hình càng buồn nôn hơn nữa, cổ tay phải lại bất ngờ bị người cầm lấy.

"Tôi nói chuyện chảy nước mũi?"

Mẹ kiếp.

Hạ Thanh Hồi cả người cứng đơ. Cái tên này vậy mà dám nhìn trộm tin nhắn của mình.

Bỗng nhiên cậu như ý thức được cái gì, nhanh chóng rút tay ra trừng mắt nhìn Đan Vân Triệt, "Mẹ nó cậu đừng có mà động tay động chân với tôi."

Đan Vân Triệt nhẹ nhàng hừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu đọc sách giáo khoa.

Buổi học sáng nay vừa kết thúc, Hạ Thanh Hồi mở động cơ vào tư thế tên lửa lao ra khỏi phòng học, chạy tới căntin để cướp cơm. Sáng nay gấp quá chỉ ăn có một cái bánh bao lót dạ, đến giữa trưa đói không chịu được, lúc ăn hấp tấp còn suýt chút nữa bị nghẹn.

Phùng Duệ ở căntin gặp Hạ Thanh Hồi đang dùng hết sức lực cha sanh mẹ đẻ để ăn cơm, thân thiết tiến lên ôm cổ cậu, "Anh Hồi, bộ bị bỏ đói mấy ngày hay gì mà ăn như chết đói vậy."

"Chết tiệt!" Hạ Thanh Hồi bị sặc ra mấy hạt cơm, "Thằng nhóc thối này, muốn mưu sát anh trai mày à!"

Phùng Duệ kéo ghế ngồi sát Hạ Thanh Hồi rồi mới bắt đầu ăn cơm, "Này, em vẫn chưa hỏi xong về người bạn cùng bàn của anh nữa, trước đây hai người có quen nhau không?"

Đúng là "Nồi nào úp vung nấy"*, ăn một bữa cơm cũng phải nhắc đến cái tên tiểu bạch kiểm kia nữa.

(*): "Nồi nào úp vung nấy", ở đây được dùng để chỉ việc một người cố tình nói những điều mỉa mai không liên quan, nói những điều không nên nói, đặc biệt là những điều riêng tư mà mọi người không muốn nhắc đến. ( nguyên văn 哪壶不开提哪壶. mà mình ko tìm được câu nào hợp lý. Bạn nào biết chỉ mình với ạ!!)

"Ai biết cậu ta? Bố mày không biết."

"Cũng đúng ha, hai người vốn không phải cùng một thế giới mà. Người ta lớp 10 học ở Bác Anh, anh học Tứ Trung. Nghe nói gia cảnh người ta cực kỳ tốt, sau này có thể sẽ vào Đại học Thanh Hoa, còn anh dữ lắm cũng chỉ có thể ra công trường bốc gạch thôi, quả thực là khoảng cách xa tới nỗi đại bác bắn cũng không tới đó anh."

Hạ Thanh Hồi nghe mà tức muốn sặc máu, thiếu chút nữa là phun cơm ra luôn. Suốt ngày không chế giễu thì cũng nguyền rủa cậu.

"Không phải, thằng điên mày nếu có hứng thú với cậu ta như vậy sao không ngồi cùng bàn với cậu ta đi?"

"Em đây không phải là không có duyên phận với đại thần hay sao, anh cho rằng em không muốn à?"

"..."

Xin lỗi, duyên phận này anh anh trai mày không thèm he.

"Anh Hồi, chuyện là những nữ sinh trong lớp em đều biết em và anh quan hệ thân thiết, bọn họ đến tìm em để nhờ anh lấy phương thức liên lạc của anh ấy, em cũng khó xử lắm chứ. Nếu không thì anh đi giúp các nàng một chút đi, xin WeChat của Đan Vân Triệt?"

"Trước kia sao không nghe nói có nữ sinh ầm ĩ đòi wechat của anh mày vậy?"

Phùng Duệ lúng túng cào tóc, "Có thể... có thể bọn họ cảm thấy Đan đại thần thoạt nhìn trắng trẻo, cũng rất điềm đạm nho nhã, không có tính công kích gì, dễ dàng thân cận một chút? Anh nhìn lại anh xem, nào là dây buộc tóc nào là bông tai, dễ dàng hù doạ mấy nữ sinh như vậy thì ngay cả khi một chút tâm tư nhỏ người ta cũng không dám có."

Trắng trẻo?

Điềm đạm nho nhã?

Không có hung dữ?

Dễ dàng để làm thân????

Hạ Thanh Hồi thật sự muốn đem tình huống đêm khuya ngày đó, hình ảnh tiểu bạch kiểm một tay đạp ngã tên côn đồ cho các nàng xem một lần.

Cùng Phùng Duệ tán gẫu vài câu như vậy, sự thèm ăn của Hạ Thanh Hồi đã bị mài mòn hết.

Cậu bưng mâm đứng lên, nhìn xuống Phùng Duệ nói: "Thằng điên kia, sau này nói chuyện không dễ nghe thì tự giác khâu miệng lại đi, đừng có nói dù chỉ một chút mấy câu bố mày không thích nghe, buồn nôn."

Mẹ nó chứ Đan Vân Triệt.

Trong lớp học là Đan Vân Triệt, trong căntin là Đan Vân Triệt, đi trên đường đâu đâu cũng tràn ngập cái tên Đan Vân Triệt! Đến ký túc xá mới có thể coi như yên tĩnh một chút.

Hạ Thanh Hồi nằm xuống giường. Hôm nay cậu rất mệt mỏi. Buồn ngủ lắm.

Không muốn đứng dậy. Không muốn đến lớp. Không muốn đi học. Không muốn nhìn thấy cái tên tiểu bạch kiểm kia....

Nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, cậu gửi cho Chu Hạo một tin nhắn.

[Anh lớn siêu đẹp trai]: Bạn cùng phòng cũ, mày nói xem, anh Hồi này đối xử với mày có tốt không.

[Chu Hạo]: Tốt, rất tốt. Anh Hồi, lúc này mà mày gửi tin nhắn cho tao, có phải nhớ tao rồi không? Có phải tao không ở bên cạnh nên mày thấy vô cùng trống trải đúng không?

Không, anh bạn đã suy nghĩ nhiều rồi.

[Anh lớn siêu đẹp trai]:... Chuyện là, tao thấy trong người hơi khó chịu, buổi chiều không muốn đi học. Nếu thầy Phan hỏi thì mày xin nghỉ giúp tao đi.

[ Chu Hạo ]: Vậy hả! Mày nhớ tao tới đổ bệnh luôn à...Mày như thế này làm sao tao buông tay được đây...

Hạ Thanh Hồi nghĩ, cậu ta mà dám nói thêm một chữ nào nữa cậu lập tức xóa bạn, nói được làm được.

[Anh lớn siêu đẹp trai]: Trả lời lẹ, có giúp tao xin nghỉ hay không?

[ Chu Hạo ]: Tất nhiên phải giúp mày rồi. À mày có cần tao ghi bài tập về nhà luôn không?

[Anh lớn siêu đẹp trai ]: Không cần, cảm ơn.

Cậu thực sự rất buồn ngủ, ngủ thẳng một giấc đến 4:30 chiều, đến khi tỉnh dậy trên giường....tinh thần đều hoảng loạn, cơ thể mềm nhũn như bùn.

Đã thức dậy rồi, dù không có gì để làm thì tất nhiên cũng sẽ không rảnh rỗi tới mức đến lớp tự học buổi tối.

Vì vậy, đầu tiên đi tắm sạch sẽ, sau đó dứt khoát soạn tin rủ một vài đứa bạn xấu bên ngoài trường vẫn hay liên lạc đi "ăn gà"* cả đêm.

(*): Chơi PUBG Mobile: game bắn súng sinh tồn được yêu thích nhất trên toàn thế giới.

Càng chơi càng hăng hái, chớp mắt đã thấy sắp đến mười giờ tối. Đột nhiên, ngoài cửa có một tiếng động nhỏ, hình như có người đang muốn dùng chìa khóa mở cửa...

___Hết chương 4___

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play