Lâu Tây Thanh đã làm quan được 20 năm, khoa cử năm ấy được ban cho cái chức quan tứ phẩm, làm từ đó đến giờ vẫn cứ là quan tứ phẩm.

Nếu nói hắn không có chí tiến thủ thì thời trai trẻ khinh cuồng, ngạo khí phóng khoáng cũng là hắn, nếu nói hiện giờ sợ đầu sợ đuôi, thích ứng trong mọi tình huống, được dân chúng trong kinh tặng cho cái danh hiệu lão chim cút cũng là hắn, đối với hoàng đế mà nói, người này chung quy cũng chỉ là một người bình thường.

Nhưng chuyện mà không ai nghĩ tới chính là, lão chim cút Lâu Tây Thanh ấy vậy mà lại sinh ra được một đứa con trai ngon lành cành đào, tên Lâu Thừa Khê, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, tuy rằng thường ngày không xuất sắc cũng không có tiếng tăm mấy, nhưng lại là thiếu niên anh tài hiếm có khó tìm.

Mỗi khi Lâu Tây Thanh ngồi ở đình viện ngắm nhìn thằng con trai nhà mình múa đao múa thương, bộ dạng trời sinh oai hùng dũng mãnh, hắn luôn luôn thở vắn than dài.

Thở vắn rằng không biết khi nào mới tới thời cơ để thiếu niên lang giương cánh bay lượn, than dài rằng chẳng hiểu nguyên do vì sao mà nhà họ Lâu từ xưa đến nay toàn sinh ra quan văn, đến thời hắn lại sinh ra một đứa trẻ có tư chất làm tướng quân đến vậy?

Thôi thì trước tiên bỏ vấn đề đó qua một bên cái đã, bởi lẽ Lâu Tây Thanh có vắt hết óc để suy nghĩ cũng không nghĩ ra nguyên do.

Ngẫu nhiên một ngày kia, hắn nghe người gác cổng thông báo đứa con duy nhất của nhà họ Lâm nổi danh khắp kinh thành, Lâm Dư Bình tới nhà chơi, trong lòng lão chim cút hoảng hốt, Lâm Dư Bình là ai cơ chứ? Khắp thiên hạ đều biết, Lâm Dư Bình là thiên tài hai tuổi biết chữ, ba tuổi xuất khẩu thành thơ, là đại tài tử, đại mưu sĩ, tuy rằng là ca nhi có thể cưới gả, nhưng người này tài hoa hơn người, xét về đa mưu túc trí hay phẩm hạnh đều xứng là danh tài đứng đầu thiên hạ, ai thấy cũng phải cung kính xưng một tiếng Lâm tiên sinh.

"Vì sao hôm nay tiên sinh lại đến đây?" Mặc dù là người làm quan cũng phải lấy lễ tương đãi.

Lâm tiên sinh năm nay mới hai mươi bốn, dáng người đĩnh bạt, tướng mạo nho nhã quý khí, khi người này chắp tay hành lễ nói ra một câu sấm sét, bổ thẳng xuống đỉnh đầu lão chim cút, khiến hắn mất hết hồn vía, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đến nỗi người ta đi lúc nào mà hắn cũng chẳng hay.

Vất vả lắm mới vớt được hồn về, hắn hít một hơi thật sâu, cuống quýt chạy tới viện của Lâu Thừa Khê, vừa mắng vừa đánh thiếu niên lang đang cởi trần luyện võ một phen, cuối cùng mới chốt hạ một câu: “Con thông đồng với Lâm tiên sinh của nhà họ Lâm từ bao giờ?”

"Đấy, biết ngay mà, nãy giờ con còn đang chẳng hiểu vì sao cha lại đánh con?" Thiếu niên lang thản nhiên tiếp tục luyện võ, nói chuyện tỉnh như ruồi: "Lâm tiên sinh cũng thật là, vốn dĩ con mới là người nên đến cửa cầu hôn người ta, vậy mà để người ta tới trước một bước rồi!"
 

Thiếu niên lang nói chuyện tỉnh bơ nhưng trong thâm tâm đã vui sướng đến rạo rực.

Lâu Tây Thanh cũng không phải đồ ngốc, vừa nhìn đã biết ngay Lâm tiên sinh và thằng con nhà mình lưỡng tình tương duyệt, yêu đương mặn nồng, bèn không quản thêm nữa.

Sau ngày rằm, Lâm tiên sinh được rước vào nhà họ Lâu, với danh vọng của cả hai nhà, người tới tham dự hôn lễ toàn là văn nhân tài tử ngưỡng mộ tài văn chương của Lâm tiên sinh, việc này khiến cho lão chim cút lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, thậm chí còn bị các vị đồng liêu vừa ghen ghét vừa hâm mộ ép uống không ít rượu, nhưng mà từ đầu đến cuối, hắn vẫn không đổi được vẻ mặt vừa đắc ý vừa khoe khoang.

Đến sáng ngày hôm sau hôn lễ, lão chim cút dậy thật sớm, ngồi ngay ngắn ở sảnh chính, đắc ý dào dạt chờ đợi con trai và con dâu tới dâng trà, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Lâm tiên sinh quỳ xuống dâng trà cho mình, Lâu Tây Thanh lại run lên, nửa vì vui nửa vì hồi hộp, lại tỉ mỉ kiểm tra phong bao lì xì, kiểm tra đâu đấy đến lần thứ mười thì quản gia đứng cạnh không nhịn được bèn dời mắt đi chỗ khác, chắc là cảm thấy mất mặt.

Sau khi được dâng trà như nguyện, lấy thái độ của phụ huynh nhắc nhở vài câu, rồi lại cho phong bào lì xì, tâm trạng vui sướng của lão chim cút vẫn còn đang treo trên cao chưa hạ xuống được.

Lúc bấy giờ, lão chim cút đi đến đâu cũng đeo cái mặt cười tươi rói như hoa nở xuân về, thoạt nhìn chẳng khác nào lão ngốc, khiến cho các bá quan đồng liêu gai cả mắt, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn nhào vào đánh cho lão chim cút một trận.

Chẳng bao lâu sau, con trai nhà họ Lâu và Lâm tiên sinh dắt tay nhau đi thi khoa cử, cả hai mỗi người chiếm một cái đầu bảng, một nhà có cả văn võ Trạng Nguyên!

Vừa nhìn kết quả thi khoa cử, nụ cười khoe khoang trên mặt lão chim cút đột ngột sượng trân!

Việc này có thể khiến vị đang ngồi trên bảo tọa kia không vui chút nào.

Tuy rằng nhà họ Lâu là thế gia đại trung lương, nhưng tuyệt đối không thể có cả văn võ Trạng Nguyên, vị kia tiếc không muốn bỏ hai nhân tài, cũng muốn trọng dụng, nhưng lại kiêng kị danh vọng của Lâm Dư Bình, nếu không kiềm chế tốt thì chỉ sợ công cao lấn chủ.

May mà Lâm Dư Bình thông minh nhạy bén, biết tự mình gả ra ngoài, làm cho hoàng đế bớt lo đi chút ít, nếu như có thai thì càng tốt, có nhược điểm thì mới làm hoàng đế yên tâm được.

Tuy rằng đây là mưu kế vẹn toàn, nhưng tỷ lệ hoài thai của ca nhi cực thấp, cho tới bây giờ cái bụng của Lâm Dư Bình cũng không có động tĩnh gì, mắt thấy uy vọng của Lâm Dư Bình càng ngày càng cao, cõi lòng hoàng đế cũng ngày càng phiền muộn.

"Bệ hạ, cũng không nhất thiết phải dùng tới kế sách này để kiềm chế nhà họ Lâu." Một mưu sĩ hoàng gia cung kính cúi đầu nhắc nhở.

"À? Thế Vạn Khoảnh ái khanh có kế sách gì ổn hơn không?"

"Kế sách ổn hơn thì cũng không phải." Mưu sĩ Trần Vạn Khoảnh cười khổ: "Bệ hạ, chiến loạn ở Nhạn Giang Môn đã được dẹp yên."

"Nhạn Giang Môn......" Hai mắt hoàng đế sáng ngời: "Ý ngươi là Khánh Vương sao?"

"Bệ hạ anh minh."

"Gọi Khánh Vương về kinh đi thôi." Hoàng đế lập tức đề bút viết thánh chỉ rồi trao cho thái giám mang đi.

Nói đến Khánh Vương, vị này cũng là một người lợi hại, văn võ song toàn không cần phải nói, năm mười ba tuổi cầu được ý chỉ của tiên hoàng, dẫn binh xuất chinh dẹp loạn, mười mấy năm trời rong ruổi sa trường, quét ngang vạn quân, đã mài giũa thiếu niên lang phấn chấn oai hùng thành tướng quân khí phách uy vũ. Uy danh của Khánh Vương khiến ngàn vạn bá tánh tung hô, sát danh của y khiến ngàn vạn ngoại tộc đang có ý định xâm lăng phải chùn bước.

Bảo hoàng đế không kiêng kị thì lại không phải, nhưng mà Khánh Vương chưa từng tỏ ra đối nghịch với hoàng đế, lại bằng lòng mang binh đi đóng giữ Nhạn Giang Môn, chỉ tính riêng việc này, nếu hoàng đế sinh nghi ngờ với Khánh Vương thì lại bị nói là lòng dạ nhỏ nhen. Dù sao hai người họ cũng có mối quan hệ thân thiết từ nhỏ, tâm tư của Khánh Vương thế nào, hoàng đế tự nhận bản thân hiểu biết rõ ràng.

Mà Khánh Vương kia thật sự có thể kiềm chế nhà họ Lâu sao, quả là hết sức thú vị!

--

Editor Anh Quân

Khánh Vương là thụ, Lâu Tây Thanh là công, văn này là niên thượng....

Ngày xưa trước khi gặp thụ, công đã có vợ con, vợ công là mai mối, sau khi sinh ra Lâu Thừa Khê không bao lâu thì mất. 

Văn này ngọt nha, tui sẽ lấy lại uy tín sau khi edit mấy bộ hu hu ending.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play