Tôi gặp nàng vào một chiều đầu thu.
Dọc trên con đường trải dài những lá phong vàng và tiếng vĩ cầm lạ lẫm, tôi bước vào vùng trời nhẫn nha. Dường như tôi đã đi bộ rất lâu, rất lâu để tìm thấy một nàng tiên vùi mình trong những chiếc lá mang sắc màu ấm nóng. Nàng khoác áo len màu gỗ bạch dương đè lên chiếc váy voan sẫm màu. Mái tóc hạt dẻ tung bay trong gió, vô tình vướng phải sắc đỏ vàng của phong. Nhẹ nhàng và thanh thoát. Nhưng lại mê mang mà ngập chìm trong một bản nhạc cổ điển nào đó. Của Chopin chăng?
Tôi siết chặt cuốn tập trong lòng bàn tay, để một cảm xúc nhộn nhạo mới lạ xâm nhập tâm mình.
“Cậu đã dừng lại”
Đôi mắt nàng mở ra mờ mịt như vừa tỉnh khỏi giấc mộng cháy bỏng. Nàng cất tiếng, vĩ cầm im bặt, và nàng nhìn tôi. "Vì sao thế" nàng hỏi, yên ả và dịu dàng. "Dừng lại, tớ ư?" "Phải, ở nơi đó". Khoảnh khắc nàng đưa tay về phía mình, tôi ngỡ mình vừa ngã vào một cơn mơ. Vì nàng đã đúng, nàng nhìn thấu tôi, một người lạ vừa gặp.
…
"Trúc", tôi gọi nàng, đưa tay chạm vào mái tóc còn đọng vị nắng. Ở với nàng, tôi luôn mơ. Tôi quên mất hiện thực ở bên kia hàng phong. Quên cả âu lo, quên cả u sầu. Chỉ cùng nàng, nghe nàng say sưa với nhịp đàn. Nàng có mùi của nắng, của gỗ và của gió trời. Mùi hương tự do mà tôi khao khát.
"Cậu luôn mang theo nó nhỉ" nàng nhìn vào cuốn tập của tôi.
"Thói quen thôi, chả có gì quan trọng đâu" tôi cười đùa, tiếp tục trốn tránh thực tại. Nhưng có lẽ, tôi chẳng bao giờ có thể trốn khỏi đôi mắt như nước hồ mùa thu của nàng.
"Thanh, cậu thích mùa thu không? "
"Tớ đã gặp thu rất nhiều" tôi miết tay trên cuốn tập của mình.
Phải, gặp thu rất nhiều và cũng đã gục ngã vì thu.
"Cậu là một nhà văn" Trúc khẳng định. Tôi không đáp, cuộc trò chuyện rơi vào lặng im.
…
A time for us. Bản nhạc trong Romeo và Juliet.
Nhiều ngày nay, nàng đánh mãi một bản như thế. Người tôi cứ chập chờn với những cảm xúc rạo rực lạ kì. Cơn mơ của tôi, Trúc. Nàng là một nghệ sĩ vĩ cầm. Nàng là người sống trong ánh hào quang rực rỡ, là nữ hoàng chinh phục vị vua đàn khó chơi. Mọi thanh âm dưới tay nàng đều rất lạ. Nó như hòa vào thinh không, rồi bỗng dạt dào bằng những dòng chảy khó hiểu và tan vào nơi nào đó trong tim. Cứ nghĩ là đã biến mất thì lại xuất hiện, dày vò người ta trong cơn đê mê ngọt ngào.
Tiếng vĩ cầm vừa dừng ở khoảng không, nàng đến vò tóc tôi khi tôi còn đang lơ ngơ. Nàng nở một nụ cười tinh nghịch và trao tôi một lời khen:"An cậu dễ thương thật."
Tôi say nàng.
Tôi say nàng bất kể chúng tôi chẳng biết nhiều về hoàn cảnh của nhau. Tôi muốn uống cạn đôi mắt nàng, lau đi quầng thâm mà nàng cố lấp liếm và rót đầy xương vai gầy gò của nàng. Phải chăng, nàng là một người được phái đến từ xứ mơ? Nàng đến, để tôi từ bỏ đi những ác mộng xưa đã gắn quá lâu với đời mình.
Nàng là nghệ sĩ vĩ cầm. Tôi là nhà văn ngờ nghệch.
Chỉ có thế thôi.
…
Mái tóc cắt xén ngắn cũn cỡn và cây vĩ cầm đã đi đâu mất. Bao lâu rồi tôi không viết, bao lâu rồi nàng không đàn? Không thanh âm, không nghệ thuật, không gì cả, chỉ có lặng thinh của mùa đông bao trùm lấy những cây phong hiu quạnh.
"Tớ không thích chơi đàn" -Thi cười, nụ cười của một người bình thường từ bỏ mọi vầng sáng bao quanh
"Nhưng tớ thích thanh âm của nó. Cậu biết mà, tớ yêu nó."
Chưa bao giờ tôi thấy nàng yếu ớt đến thế. Nàng tiếp tục nhìn trời cao, một bầu trời xám xịt và những lá phong cuối cùng cũng đã tan biến.
“Tớ muốn đi một nơi xa”
“Ở đâu?”
“Tớ không biết, chỉ là tớ muốn đi”
Nàng đứng trước mắt tôi, tưởng như chúng tôi đã xa vạn dặm. Tôi không thể ôm nàng, nàng không thể đến gần tôi.
Thứ ngăn cách chúng tôi là gì? Vô vàn những thanh âm ồn ào và hỗn loạn. Chúng thật khó chịu, nhưng tôi không thể ngăn chúng lại.
Đôi mắt mùa thu đã rơi những giọt mưa, và thanh âm gãy vụn từ cổ họng nàng vang lên. Không đàn nữa, nàng hát, một bài hát lạ không tên, được cất lên bởi một giọng ca run rẩy.
"...Vĩ cầm ngân ngân,
Hồn em mơ, thơ thẩn dầu ai.
Đêm mịt mù, hạ xuống đậu bên mi.
Thương người giữa vô vàng tiếng sóng vỗ,
Và ê lệ trong giai điệu du dương…”
Vì sao cánh chim mãi đơn độc, khi mỏi nhừ cũng không tìm được chốn về? Nàng đã dừng hát, và thẫn thờ. Lòng tôi quặn đau, nỗi đau của nàng, nỗi đau của tôi. Thế giới của nàng, thế giới của tôi. Chúng ta là những cánh chim, bám víu vào nhau để xây một cái tổ tử tế, nhưng lại bất thành.
Đông qua, xuân đến, hạ đi, rồi lại thu.
Cơn mơ chóng tàn. Thiên thần hoàn thành sứ mệnh của mình nên đã rời đi. Rời đi một cách rệu rã và mỏi mệt.
Hàng phong năm nọ chẳng còn tiếng vĩ cầm ngân vang, cũng chẳng còn bóng người cặm cụi bên tập giấy nhàu nát. Tôi đã đi qua những cơn mơ, chẳng còn được phép là kẻ lạc lối. Vì nàng, đã xuất hiện, đã gặp tôi, đã say và đã vỗ về con tim cằn cỗi ấy…
Tớ có thể làm nguồn cảm hứng của cậu chứ, Thanh?
Vĩnh Hạ 永夏
23:32pm
Sat, Dec, 4, 2021