Chương   2: Buông Tay
Thư sinh này tên gọi Lục Lương Sinh, hắn vội vàng đánh xe ngựa mang theo hơn mười rương tóc này là muốn đi đâu? Chuyện này nói đến cũng dài, phải trở về một mùa thu vào bốn năm về trước.
Khi đó, Lục Lương Sinh mới vừa hai mươi tuổi, cùng với người tình thanh mai trúc mã Hạ Hương Tuyết kết nghĩa phu thê. Vừa đọc sách vừa trông nom cửa hàng tơ lụa trong nhà, không xem là đại phú đại quý, nhưng gia đạo cũng giàu có. Cùng với Hạ Hương Tuyết là vợ chồng hòa thuận, tình thâm lưu luyến.
Chỉ có một chuyện, hai người thành vợ chồng trong lòng có một chướng ngại, chính là thành thân đã hơn ba năm mà vẫn chưa có con. Mời hết đại phu này đến đại phu khác, ai cũng đều nói thân thể hai người khỏe mạnh, chuyện mang thai chỉ là sớm hay muộn.
Hạ Hương Tuyết ở nhà thờ cúng Phật Quan Âm, ngày ngày bái lạy thắp hương. Vừa nghe có chùa miếu thần Phật ở nơi nào linh nghiệm, dù có xa đến đâu cũng muốn lôi kéo Lục Lương Sinh cùng đi bái tế. Mọi chuyện, liền bị phá hủy ở nơi này.
**************************
Biết Hạ Hương Tuyết mong mỏi có con thành nỗi sầu ưu, Lục Lương Sinh thường xuyên đưa nàng đi du sơn ngoạn thủy. Ngày hôm đó, đi đến một địa phương có tên Lệ Quan trấn, Hạ Hương Tuyết phát hiện ở trong thôn đặc biệt có rất nhiều trẻ con. Mỗi một nhà, mỗi một hộ dường như đều sinh mấy đứa, hơn nữa lại có rất nhiều trẻ sinh đôi, thai long phượng. Tại khách điếm dừng chân, bà chủ sau khi nghe vậy mới tủm tỉm nở nụ cười.
“Lệ Quan trấn của chúng ta, chính là phong thủy tốt đẹp, cô nương nhìn Lệ Quan sơn ở phía sau kìa, hình dạng thật là giống một con Long Quy. Trên núi đó lại có tám tảng đá lớn, giống như cõng trên lưng con rồng nhỏ, mà ở đấy còn rất nhiều cây lựu, vậy cho nên người trong trấn không có nhiều con cháu sao được. Ta thành thân mới ba năm liền đã bế hai đứa nhỏ đây.”
Hạ Hương Tuyết vừa nghe được như vậy liền bàn bạc với Lục Lương Sinh, muốn sống ở đây một khoảng thời gian, xem có thể mang thai đứa bé hay không. Lục Lương Sinh đối với nàng luôn luôn cưng chiều nghe theo, tất nhiên là đáp ứng. Một thời gian sau Hạ Hương Tuyết trong lúc vô tình đã nghe được một lão nhân trong trấn nói tới trên Lệ Quan sơn trước kia có một ngôi miếu nhỏ rất linh nghiệm, nhưng mà người trong trấn không cần phải cầu xin có con, người bên ngoài thì ngại đường núi khó đi, cho nên trong miếu không có hương khói, dần dần trở nên đổ nát.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play