Nhớ lại những chuyện đời trước, mũi ta không khỏi chua xót.

Ngay cả người như cha mẹ ta cùng Vưu Ngạo Tuyết còn được trùng sinh, vậy chắc chắn Mậu Tùng cũng vậy.

Đời này, ta sẽ nắm chặt tay chàng!

Theo thời gian đời trước thì lúc này Mậu Tùng đang được Đỗ Thiên Minh trọng dụng.

Một tháng sau, Đỗ Thiên Minh vì muốn đoạt thê tử của Sài viên ngoại mà mang theo đám chó săn núp trong chỗ tối, canh lúc Sài viên ngoại ra ngoài về một mình, trùm bao tải rồi đánh người ta trọng thương, hậu quả Sài viên ngoại nằm liệt nửa người.

Sài viên ngoại trong quan trường cũng quen biết nhiều người, nhất định phải kiện Đỗ Thiên Minh lên tới Hoàng Đế.

Đỗ Thiên Minh khóc lóc quỳ xuống cầu Mậu Tùng, nói: “Ta đang bàn chuyện hôn sự cùng đại tiểu thư nhà Vưu huyện lệnh, lúc này ngàn vạn không thể xảy ra chuyện, biểu đệ là người trượng nghĩa, nhất định phải giúp ca ca một phen.”

Cuối cùng Mậu Tùng đứng ra gánh tội thay Đỗ Thiên Minh, ngồi nhà lao hai năm.

Nhưng phần trượng nghĩa này đổi lại được gì? Khi mẫu thân Mậu Tùng bệnh nặng, Đỗ Thiên Minh một sợi râu nhân sâm cũng tiếc.

Sau khi trùng sinh, ta nhất định phải cùng Mậu Tùng đường đường chính chính ở bên nhau.

Ta nhờ Tào đồ tể tìm Mậu Tùng giúp, mấy ngày sau, Đậu Khấu mang tin từ chỗ biểu cữu về.

Đậu Khấu nói Tào đồ tể không tìm được ai tên Lý Mậu Tùng.

Nghe thấy câu này, mặt ta tái nhợt, sao có thể!

Ta chưa từ bỏ, vẫn không tin, nhờ Tào đồ tể về quê của Mậu Tùng tìm một lần nữa.

Nhưng kết quả vẫn vậy, căn bản không có ai là Lý Mậu Tùng cả, ngay cả mẫu thân chàng là Lương lão thái thái cũng không có.

Tại sao lại như vậy?!

Ta định tự mình đi điều tra chuyện này, ta không tin Mậu Tùng đột nhiên lại biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng đúng lúc này, cha mẹ tốt kia lại mang chuyện đến cho ta, bọn họ muốn ta đi xem mặt một tú tài.

Tú tài kia họ Vương, thúc thúc hắn trước đây là thái giám phụ trách dâng trà cho tiên đế trong Cần Chính Điện.

Tiên đế niệm tình Vương thái giám lớn tuổi lại nhiều năm chăm chỉ cung kính nên khai ân, thưởng cho ông ta trăm lượng bạc về quê dưỡng lão.

Vương thái giám đúng là vận khí tốt, ông ta xuất cung được một năm thì tiên đế băng hà, ông ta đã tránh được số phận phải tuẫn táng theo.

Vương thái giám không con cái nên đã chọn một cháu trai trong tộc mang về nuôi dưới danh nghĩa của mình, tận lực bồi dưỡng, nhất định phải chọn cho tôn tử một tiểu thư nhà quan làm thê tử.

Cha ta ba hoa chích chòe về tài mạo của tôn tử kia, còn ra vẻ hoảng sợ nói, Vương thái giám có quan hệ thân thiết với quan Tư Lễ Giám, nhà ta không đắc tội nổi vị Phật lớn này, còn nói ta gả qua đó chính là đương gia chủ mẫu.

Chủ mẫu cái rắm, có mà ông ta sợ quyền thế của Vương thái giám, không dám từ chối nên hy sinh nữ nhi của mình thì có!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play