"Triển Việt, là người phương nào?” Một vị công tử đi ra từ sau tấm bình phòng, mang theo chút ánh trăng vương trên cửa sổ, thanh tú ôn nhã.
Ta sửng sốt.
“Là vị khách nhân phòng bên cạnh đã cùng thiếu gia đấu giá, bảo là muốn cùng thiếu gia…” Tùy tùng kia nghiêng người đáp lời, còn chưa kịp nói hết đã bị người vừa bước tới để nhìn rõ ta cắt ngang lời.
“Diệu Nhi?” Đầu lông mày Bùi Diễn Trinh nhăn lại, đuôi mắt nhướn lên, khóe môi mấp máy.
“Cô gia?!” Lục Oanh đứng sau người ta buột miệng gọi, nghĩ lại liền hiểu ra mình đã gọi sai, lập tức mất bò mới lo làm chuồng sửa lại: “Cữu lão gia…”
Tình huống này quả có chút kì lạ, ta và chồng cũ của mình vô tình gặp nhau ở trong câu lan viện, lại còn vì tranh đoạt một tiểu quan mà đấu giá.
Cái này… cái này kỳ thực cũng không đáng để chuyện bé xé to. Thẩm Diệu ta là ai chứ? Thẩm Diệu ta cũng được xem là trải qua vô vàn sóng to gió lớn, từng bị long trảo sượt qua người, huống hồ, ta và Bùi Diễn Trinh cũng coi như là đôi vợ chồng già quen cửa quen đường, cho nên, ta cười khan hai tiếng, nói với Bùi Diễn Trinh: “Nếu tiểu cữu cữu muốn Xạ Liên, vậy ta sẽ không tranh đoạt.”
Trưởng ấu hữu tự,[1] phụ thân từ nhỏ đã dạy ta phải hiếu kính tôn trọng trưởng bối.
Nhưng mà, trước đây ta lại không biết được Bùi Diễn Trinh là loại người nam nữ đều xơi tất… Khó trách ta cảm thấy tay tùy tùng đứng coi cửa kia nhìn quen mắt, hiện giờ ta nhớ ra rồi, người đó chính là vị bộ đầu mặc áo đen đã xông vào lúc ta và Tống Tịch Viễn thành thân, thời buổi này làm bộ đầu cũng chẳng dễ dàng gì, chẳng những ban ngày làm đương sai ở nha môn, mà ban đêm còn phải cải trang tùy tùng bồi quan lão gia dạo câu lan, chậc chậc, đúng là nghề nào cũng có cái khó của nó.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT