Cuối cùng dừng lại trước Cố Xuân lâu, Tống Tịch Viễn nhắm mắt chau mày tựa vào thành xe không hề có ý định xuống, đoán là rượu mạnh xông lên, hơn nữa xe ngựa lắc lư làm hắn cảm thấy không thoải mái.
Đang định gọi tên gia đinh đánh xe tới dìu hắn, thì thấy hắn hơn nhăn đầu mũi, rịn một lớp mồ hôi mịn, thầm nghĩ: Hỏng bét, hắn sắp ói ra đây rồi!
Ta không biết số lần hắn say rượu có nhiều không, tóm lại ta gặp hai lần đều rất xúi quẩy, một lần là lúc ta mới bước vào cửa Tống gia không bao lâu, một đêm hắn từ ngoài trở về, mùi rượu trên người không đậm, hậu quả là chóp mũi vừa nhăn, một điềm báo trước cũng chẳng có, cứ thế ói cả ra, nôn khắp giường khắp đệm, mặc dù hạ nhân lập tức thu dọn, ta vẫn cảm thấy trong sương phòng có một mùi rượu hỗn tạp, mấy đêm sau ta đều ngủ trong sương phòng phía tây. Lần còn lại xảy ra sau khi ta rời khỏi Tống gia, một ngày nọ Tống Tịch Viễn không biết từ đâu chui ra uống say túy lúy, trong cơn say mèm vẫn có bản lĩnh trèo tường đột nhập Thẩm gia, vừa hay lúc đó ta đang đứng bên bờ ao cho cá ăn, thình lình bị hắn bắt được, chỉ thấy hắn há miệng như muốn nói điều gì, kết quả là lời còn chưa rời khỏi miệng, chóp mũi vừa nhăn, thấm mồ hôi mịn, mặt đối mặt phun ào ào lên người ta, may là ngoại trừ rượu thì hắn không ăn gì khác, có nôn cũng chỉ toàn rượu mà thôi, nhưng vẫn biến cả người ta thành một đống lộn xộn.
Có vết xe đổ vô cùng thê thảm trước kia chứng giám, dù ta không muốn khắc ghi điềm báo nho nhỏ này cũng không được.
Hiện giờ ta và hắn hai người cùng ngồi trong xe ngựa, hắn ngồi ngoài ta ngồi trong, muốn nhảy xuống xe cũng không có lối ra, ta nhất thời nhanh trí nhớ ra hai năm qua hình như hắn luôn mang bên mình một loại cao bạc hà mùi thơm dịu nhẹ có tác dụng an thần, lập tức nhanh tay lẹ mắt túm lấy ống tay áo của hắn tìm kiếm một hồi, quả nhiên mò thấy một hộp cao, dùng đầu ngón tay quệt một lớp bạc hà xanh mướt bôi lên huyệt nhân trung của hắn, lại vén rèm xe lên xoay mặt hắn hướng ra ngoài, ta ló ra ngoài cửa sổ, dùng tay vỗ sau lưng hắn, chỉ mong lần này hắn đừng làm tình làm tội ta nữa.
Vỗ mấy cái, cảm thấy có cái gì đó ươn ướt đậu trên chóp mũi ta, ta ngỡ trời mưa, bèn theo bản năng ngửa đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời đêm lắc rắc vài chấm nhỏ lấp lánh, dưới nó là một mảng màu gần giống màu chàm, chẳng có dấu hiệu mưa rơi. Còn đang kinh ngạc thì nghe thấy trên lầu hai Cố Xuân lâu tiếng cửa sổ đóng “cạch”, lần theo âm thanh ta quay đầu lại, thì thấy đằng sau khung cửa sổ chợt lóe lên một gương mặt trông nghiêng… Khuôn mặt đó, ngay cả hải đường ngày xuân cũng hổ thẹn, càng đừng nói tới mĩ nhân rơi lệ, vừa gặp đã yêu, khiến người ta nhớ đến Dương Châu trong màn mưa bụi.
Quay đầu nhìn Tống Tịch Viễn cúi gập người tì lên cửa sổ, nhưng vẫn chưa nôn ra, ta không khỏi vỗ mạnh vào lưng hắn gần mười cái, nghe thấy Tống Tịch Viễn rầu rĩ “hừ” hai tiếng, như vô cùng thống khổ, ngay sau đó hắn lật mình ngồi trở lại trong xe, “bịch” một tiếng tựa vào thành xe, thuận tay túm lấy ta ép vào trong ngực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play