Giờ ngẫm lại, ta vô cùng bội phục cha ta, gia gia ta và tổ gia gia ta, trước kia ta chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, luôn cho rằng kinh doanh chẳng qua là nghề chỉ cần lưu ý bạc thu vào chi ra, không phải việc gì quá khó khăn đòi hỏi năng lực chuyên môn. Nào biết hai năm qua ta chỉ buôn bán nhỏ, kinh doanh một hiệu thuốc nhỏ bán xuân dược và một gánh hát lưu động nho nhỏ, tiền bạc thu chi mỗi ngày cùng lắm chỉ được trăm lượng, mà đã khiến đầu ta như muốn nổ tung, hao tâm hao sức, bấy giờ mới hiểu được điểm lợi hại của phụ thân, năm ấy chẳng những có thể kinh doanh cơ nghiệp tổ tiên tới mức điêu luyện, mà còn phát triển thêm, giờ đây trên đường tị nạn chạy qua nhà mẹ đẻ của tiểu di nương ở Tắc Bắc, ẩn cư tại Lâu Lan Tây Vực, chẳng những không mảy may chạy trối chết, ngược lại còn mượn tài lực nhân lực trước kia giấu ở Mạc Bắc đề phòng vạn nhất, công việc kinh doanh dần dần được vực dậy.
Con rết trăm chân chết rồi vẫn còn ngo ngoe, miễn bàn tới công việc kinh doanh đã kết nhầm trái, gần như thâu tóm hết tiền tài trong thiên hạ, mà mang tới họa sát thân – Thẩm gia.
Nói tới cha ta, ta đột nhiên nhớ ra hay ngày trước ai đó, a, Tống Tịch Viễn đăng môn tại sao lại không chuyển thư cho ta? Không lẽ cha ta quá bận rộn không để ý tới ta? Chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới đây lòng ta không khỏi hoang mang sợ hãi, trái tim lại bắt đầu đập dữ dội, cả lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lập tức sai gia đinh chuẩn bị xe ngựa định đích thân đi tìm Tống Tịch Viễn, chỉ mong hắn chưa rời thành Lạc Dương. Nào biết tên gia đinh kia vừa nghe ta muốn tìm Tống Tịch Viễn sắc mặt liền lúng túng, ấp úng hồi lâu mới nói: “Hai ngày nay sức khỏe tiểu thư không tốt, không nên xuất môn, hay để tiểu nhân đi tìm Tam công tử.”
Nhìn thái độ mập mờ của hắn, ngờ vực trong lòng ta càng tăng cao. Lăn lộn mấy năm qua, cái khác ta không dám nói có tiến bộ, nhưng riêng sát ngôn quan sắc [1] ta có thể thấy mầm biết cây, đối với mọi người đều sinh nghi, bản lĩnh đề phòng quả nhiên ngày càng cao cường. Hai năm trước ta được Tống Tịch Viễn và thủ hạ cha ta liên thủ di hoa tiếp mộc, [2] cứu ta từ trong kinh thành đưa tới đây mai danh ẩn tích, đám tôi tớ ít ỏi hầu hạ ta toàn là người Tống Tịch Viễn phái tới, tất nhiên ai cũng là tâm phúc từng được hắn dốc lòng huấn luyện, hôm nay nhìn thái độ mập mờ kia nhất định là Tống Tịch Viễn đã giấu diếm ta điều gì rồi.
Ta lạnh lùng trừng hắn, kiên trì muốn tự mình đi tìm Tống Tịch Viễn. Tên gia đinh kia không lay chuyển được ta, cuối cùng đành miễn cưỡng đánh xe lề mà lề mề mãi mới chịu xuất môn.
Tống gia vốn giàu sang phú quý, các thành thị lớn trong nước đều mua phong thủy bảo địa xây dựng trạch viện, đừng nói là Lạc Dương, hiển nhiên là chọn mảnh đất tốt nhất ở Mang Sơn, Nam Lâm, Lạc Thủy, xây đình viện ở hướng bắc, dinh thự Tống gia trong thành Lạc Dương mọi người ai cũng biết ở đâu, mặc dù hiện giờ trí nhớ ta không tốt, nhưng chỉ thi thoảng không nhớ ra tên một vài người thôi, còn đường phố vẫn có thể nhận biết được một hai cái, hiển nhiên, hiện giờ tên gia đinh đánh xe theo lộ tuyến không phải tới đại trạch Tống gia, mà rẽ trái rẽ phải vòng vo hồi lâu, hướng này… hình như là tới đông thành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play