“Năm ấy, ta năm tuổi, tang mẫu vô phụ.
Cùng năm ấy, đệ đệ cùng mẹ khác cha của ta Tống Tịch Viễn ba tuổi, cũng tang mẫu.”
Ta tận mắt trông thấy, tận tai nghe thấy huyền cơ được thốt ra từ đôi môi mỏng ấy, lòng thầm hoài nghi phải chăng dưới ánh trăng trong vắt sáng ràng rạng ta đã mất đi thị giác thính giác, nhìn lầm nghe lầm rồi hay sao.
“Ngài nói gì cơ? Tống Tịch Viễn? Tống Tịch Viễn nào cơ?” Đôi bàn tay lạnh buốt chầm chậm buông chiếc bánh trung thu trong tay ra, chiếc bánh bị khuyết một góc rơi lộp độp xuống mặt bàn: “Hắn… là đệ đệ… cùng mẹ khác cha… của Vương gia?”
Lục Vương gia mặt tựa trăng bạc, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm, chớp mắt bàn tay thon dài đã nắm chặt lấy hai tay ta, ấn đường hơi chau lại, nhìn ta, từ tốn mà kiên định lắc lắc đầu, miệng lại dửng dưng nói: “Đúng.”
Phải mất một lúc ta mới lĩnh hội được thâm ý đó, bàn tay bị y dùng lực kéo đứng dậy, nháy mắt đã bị y ôm vào lòng, đưa lưng về phía tường viện, khi vừa bước tới bậc thềm đá thì đột nhiên bị y đẩy về phía trước: “Diệu Nhi, nàng đi xem Tiêu Nhi đã ngủ chưa.”
Sau gáy đột nhiên cảm thấy lành lạnh, ta lảo đảo chúi về phía trước hai bước, lúc quay đầu lại, chỉ thấy trên mái tường, dưới ánh trăng một người hai người ba người… càng lúc càng có nhiều bóng đen nhảy xuống, tay lăm lăm vũ khí phản chiếu ánh sáng trong vắt cắt đứt cảnh trăng mười lăm viên mãn, âm thầm đáp xuống khu vườn ngập tràn sắc hoa, lặng lẽ giẫm nát những bông hoa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT