“Diệu Nhi.” Y đưa tay nâng đôi gò má ta, nhìn ta chăm chăm không hề chớp, đôi mắt trong veo gần trong gang tấc, thực đúng là ‘tay có thể hái sao’.
Nếu như là hai tháng trước, ta chắc chắn sẽ vừa tự kỷ lại hân hoan nghĩ rằng: Y thích ta! Có phu như vậy, phụ còn cầu gì, vì y, ta lận đận long đong tí chút thì có là gì? Mà giờ đây, ta chỉ cảm thấy mình như cái thủ lợn ninh nhừ đặt trên tấm thớt, còn Lục vương gia lúc này đang đắn đo trong lòng nên cắt ra đem xào hay là để cả mà cúng?
Nhớ hồi còn nhỏ, trong nhà khách khứa tới tới lui lui, nếu thấy ta luôn trưng ra bộ mặt tươi cười thân thiết nói: “Đây là tiểu tiểu thư Thẩm gia sao? Đáng yêu quá, vừa nhìn đã biết tương lai sẽ là một mỹ nhân rồi, mai sau khi vừa tròn mười sáu tuổi không biết xa mã công tử cầu thân xếp hàng dài bao nhiêu dặm đây!”
Khi đó ta bất quá chỉ năm, sáu tuổi, ‘công tử cầu thân’ là loại đồ chơi gì ta không rõ lắm, nhưng về cơ bản vẫn hiểu được là bọn họ đang khen ta xinh xắn đáng yêu, bé gái nào mà lại không thích được khen như vậy, nghe xong đương nhiên rất vui. Năm đó ông nội ta còn tại thế, luôn gọi ta là “mao nữu nữu”, chỉ vì khi ấy tóc ta vừa thưa lại hơi vàng, muốn tết thành một bím tóc cũng không được, cố gắng lắm mới túm thành một búi tóc nho nhỏ mềm mại như nhung, vì vậy, ta được người khác khen đương nhiên phải chạy tới chỗ gia gia khoe rồi, để gia gia không xem thường ta. Nào biết gia gia nghe xong chỉ ôm ta vừa cười vừa nói: “Đâu phải mao nữu nữu chúng ta xinh, mà là bạc Thẩm gia chúng ta đẹp!”
Lúc đó ta không phục, thầm nghĩ bạc ta đã từng thấy qua, trắng bóng trơn nhẵn, sáng loáng như trán người hói vậy, làm sao có thể so bì với ta, bèn cãi lại: “Cháu còn đẹp hơn cả bạc.”
Gia gia lại vỗ vỗ cái trán ta rồi lắc đầu: “Diệu Nhi phải nhớ cho kỹ, sống làm người Thẩm gia một ngày, thì một ngày đừng nên ví mình với bạc. Trong mắt thế nhân đều là trước có bạc trắng, sau có Thẩm gia.”
Hồi đó tuổi còn nhỏ, lời gia gia dặn dò khi ấy ta nghe mà mù mù mờ mờ ù ù cạc cạc, nhưng chẳng hiểu vì sao lại nhớ mãi như vậy, năm bền tháng chắc, sau này ta cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là xấu xí hay xinh đẹp, nếu hỏi người khác, chắc chắn là hỏi mười người, thì hận không thể có mười một người sẵn lòng nhảy ra nói đại tiểu thư Thẩm gia xinh đẹp tựa thiên tiên, còn nếu cầm gương soi mình, thì lại không nhìn ra cái nguyên cớ gì, bèn dứt khoát từ bỏ không nghĩ tới mình đẹp hay xấu nữa, tóm lại bất luận là xấu đẹp ra sao ta đều có thể lấy được chồng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT