Hôm nay ngày mồng sáu, sắc trời tươi đẹp, mặt trời vui mừng hớn hở treo mình giữa trời xanh, tựa như một quả trứng vịt tươi vừa mới đập vỏ, lòng đỏ lòng trắng trứng rõ rõ ràng ràng, đợi đến lúc hoàng hôn quả trứng này bị quấy đều, ta đưa con trai mình đi tham dự hôn lễ của chồng cũ.
Lục Oanh mở tủ ra, chọn một bộ áo mỏng váy sa màu đỏ tía để ta thay, ta ngắm mình trong gương một lúc lâu, vẫn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không ổn, quay đầu lại, trông thấy mẫu đơn dưới cửa sổ đã nở rộ, vết thương nơi cổ họng lại nhói đau.
Ta ngẩn người nhớ lại năm ấy, cũng vào dịp mẫu đơn đang khai hoa, có người cầm tay ta cùng ngắm hoa, cuối cùng dẫn ta đi sâu vào vườn mẫu đơn, nằm dưới những khóm hoa, vành tai mái tóc chạm nhau, không lâu sau, tóc tai quần áo hỗn loạn, cành hoa như chực gãy, hương mẫu đơn đầu cành rung rung tỏa hương, cánh hoa rơi lả tả mà nào có tri kỷ cùng say sưa… Dư vị còn chưa tan hết, hơi thở phập phồng của người nọ quẩn quanh bên má ta, nói những lời hoa mỹ bóng bẩy: “Mẫu đơn có ba nét đẹp, một đẹp ung dung, hai đẹp hương thơm, ba đẹp màu sắc khinh thường chúng hoa. Tuy nhiên, hôm nay ta mới biết, nhành mẫu đơn rơi rụng, những cánh hoa rắc trên tấm thân bạch ngọc của nương tử mới là đẹp nhất.” Còn nói: “Muôn sắc màu mọi mùi hương, cũng không sánh bằng lụa tím thấm hương đẹp vô ngần, càng tôn lên đôi mắt phượng long lanh quyến rũ của nương tử.”
Sang ngày hôm sau, chỉ trong một đêm tủ quần áo của ta như có phép thần thông, quần áo màu tím không biết từ đâu bỗng chốc ùn ùn kéo tới choáng ngợp mắt ta, nào đỏ tía, nào tím khói,… Tất cả đều có mẫu đơn tím, mặc dù ta không quá để ý xem quần áo mình có những gì hay bắt bẻ rằng nên mặc cái gì, nhưng vừa thấy tủ quần áo đầy một màu tím như vậy cũng không khỏi chấn động, quay đầu chưa kịp mở miệng hỏi, đã thấy Lục Oanh che miệng, giọng đầy ý cười: “Cô gia nói, thích ngắm tiểu thư vận đồ tím, bèn lệnh cho các tú nương cắt may suốt đêm may một tủ quần áo toàn màu tím, còn bảo nô tỳ sau này chỉ hầu hạ tiểu thư mặc đồ màu tím thôi.”
Lúc ấy ta cảm thấy mặt mình nóng bừng như thiêu như đốt, mặc dù trước kia không quá thích màu sắc diễm lệ phô trương, nhưng cũng không muốn lãng phí thành quả của những tú nương tài hoa thức trắng đêm gấp rút hoàn thành, bèn yên lặng mặc nó. Từ đó bỗng hình thành thói quen, không hề mặc một sắc màu nào khác. Có điều mỗi lần Bùi Diễn Trinh nhìn thấy ta vận đồ tím, đều mỉm cười dịu dàng như làn gió mát, thế cũng chẳng sao, đôi khi còn cố tình ghé sát vào tai ta khẽ hỏi: “Nương tử, khi nào lại cùng ta ước hẹn dưới hoa?” Câu nói đầy ẩn ý thế này, cho dù ta có ung dung điềm tĩnh cỡ nào, cũng hận không thể lấy cái khiên sắt che kín mặt mình lại, càng hận không thể cầm lấy cây kéo lập tức tàn nhẫn ngắt hoa toàn bộ khu hậu viên hương thơm mãn đình, đến khi cắt sạch nhổ trụi mới an lòng.
Nào ngờ, mới được hai năm, những áo quần màu tím đó cũng theo một tờ thánh chỉ vàng chói lưu lại Bùi gia. Ta cũng quay về với xiêm y nhạt màu, trong tủ cũng chẳng có chút sắc tím nào. Nếu hôm nay Lục Oanh không chọn ra bộ áo váy này, ta đã quên mất bản thân mình từng mặc những màu sắc diễm lệ phô trương như vậy…
Nghĩ đến đây, ta chau mày, cúi đầu nhìn Lục Oanh đang khom người, vẫn điềm nhiên như không chỉnh lại vạt áo, nói với cô bé: “Bộ váy áo này không được lắm, hay là đổi bộ khác đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT