Bùi Diễn Trinh nhìn ta bằng cặp mắt trong veo sâu thẳm, bên cổ trắng mịn tựa ngọc trai nổi lên mảng phấn hồng không dễ dàng nhận thấy.
Ta chăm chú nhìn mảng phấn hồng tựa màu hồng cánh sen kia, lũ ma quỷ đang nhảy múa loạn xạ trong đầu, phải làm thế nào bây giờ! Một lần còn có thể dễ dàng cho qua, nhưng đến lần thứ hai thì biết bỏ qua thế nào đây? Vết sẹo cũ sao ta lại nhanh quên đến thế? Tuy rằng từ bé đến giờ ta đã biết bản thân mình tửu lượng không tốt, nhưng chưa từng nghĩ đến thứ thực sự đáng kinh sợ lại chính là tửu phẩm của ta…
Năm ấy sau khi say rượu tỉnh dậy, nhận thấy mình trong tình trạng không mảnh vải che thân nằm trên người Bùi Diễn Trinh, ta nghẹn họng nhìn trân trối Bùi Diễn Trinh cũng trong tình trạng giống ta, một phần xấu hổ chín phần nồng nàn ôm lấy ta, đã thế ra vẻ hùng hồn như chuẩn bị bước lên pháp trường rủ rỉ bên tai ta: “Diệu Nhi, vô luận nàng đã làm gì ta đều không oán không hối.”
Một câu giáng xuống, dường như có một đàn chuột bu quanh trái tim nhỏ bé yếu ớt của ta bắt đầu đào hang, chính là trái tim đang nhộn nhạo kia! Nhưng, ta không thể không tin, nhìn ánh mắt u oán kia, nhìn những vết thương loang lổ vô ý lộ ra trên người Bùi Diễn Trinh và vết máu đỏ sậm đông lại giữa kẽ ngón tay của ta, đủ để tố cáo tội ác tày trời “bẻ cành ngắt hoa” của ta.
Ta không thể không khiếp sợ nuốt sự thực này xuống – ta say rượu chòng ghẹo con trai nhà lành! Hơn nữa đó còn là tiểu cữu cữu nhà mình nữa chứ! Chim bay cá nhảy a chim bay cá nhảy a! Quả nhiên trong lòng mỗi người đều có một con quỷ đen tối, chỉ cần sơ sểnh một chút là sẽ lập tức nhảy ra cắn người.
Lúc ấy ta chỉ cảm thấy mình có lỗi với Bùi Diễn Trinh ngàn lần vạn lần, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng tiểu cữu cữu đã tự tiện làm chủ ân cần nói: “Diệu Nhi, nàng đã không từ bỏ ta, sau này ta tất sẽ để nàng quay trở về bên cạnh ta.” Y nói như vậy khiến ta rất ngạc nhiên, không lẽ tiểu cữu cữu sau khi bị ta “ngắt” đã thấu hiểu hồng trần muốn kháng chỉ, muốn nối lại đoạn nhân duyên loạn luận này sao?
Sau vụ đó ta lảng tránh Bùi Diễn Trinh khắp nơi, vừa nhìn thấy y là lại cảm thấy lũ chuột trong tim bắt đầu đào hang, vừa tạo nghiệp chướng vừa thấy hổ thẹn. Ngược lại Bùi Diễn Trinh vẫn cười nói bình thường, giống như chuyện đó vốn chưa bao giờ xảy ra, dần dần rồi ta cũng quên bẵng đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT