Ta chợt cảnh giác, lập tức nghiêng người tránh đi, nói: “Bùi đại nhân tới thật đúng lúc, ta có chuyện đang muốn thương lượng với ngài.”
“A? Chuyện gì?” Bùi Diễn Trinh cúi đầu vuốt ve đường vân trên tay áo, thờ ờ nói: “Nếu là về chuyện Triển Việt, thì không cần thương lượng.”
“Vì sao?!” Ta ngẩng phắt đầu, vội vàng hỏi. Ta còn nhớ trước đây hễ có chuyện gì Bùi Diễn Trinh phân nửa đều theo ý ta, trước kia vì nể mặt người mẹ quá cố của ta, hiện giờ vì ta là cháu gái bên ngoại của y, là một vị trưởng bối phải khiêm nhường bao dung khắp nơi khắp chốn, tại sao hôm nay lại từ chối thẳng thừng như vậy?
Bùi Diễn Trinh nhìn ta nhàn nhạt nói: “Diệu Nhi đưa đến một số tiền lớn như vậy vì muốn tạ ơn Triển Việt?”
“Không chỉ có vậy, ta muốn ngày ngày đều có thể nhìn thấy Triển đại hiệp.” Ta nôn nóng thốt ra những suy nghĩ trong lòng, vừa nói xong liền hối hận, hối hận mình nói thật trắng trợn, hành động lần này của ta chẳng khác nào thọc gậy bánh xe, muốn cướp thì cũng phải làm thật khéo léo, nói trắng ra như vậy, có phần hơi ngang ngược cưỡng ép đoạt lấy, chẳng khác nào mấy tên chặn đường cướp bóc.
“A? Ngày ngày muốn gặp?” Nhưng thấy đôi mắt Bùi Diễn Trinh hơi híp lại, chậm rãi nhai nuốt mấy chữ này ở trong miệng, cười mà như không cười.
“Ta hiểu được ngài cảm thấy hơi khó xử, nhưng mà, nhân tài trong nha môn xuất hiện đàn đàn lớp lớp, thiếu một hai vị bộ khoái cũng chẳng sao đúng không? Mà hiện giờ ta đi lại bất tiện, rất cần một hộ vệ tùy thân võ công cao cường đi theo bảo vệ, chẳng hay ngài có thể dàn xếp một chút?” Ta dịu dàng nói mấy lời này, có đôi chút mất bò mới lo làm chuồng, định để Bùi Diễn Trinh hiểu được không phải ta muốn cướp người của y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT