Người đầu tiên tìm Thường Dũng xem bói là một bà lão ở phố Tây. Con dâu bà ta ba mươi mấy tuổi mới sinh được một cậu con trai, bà lão liến nóng lòng chạy khắp cả huyện để xem bói cho cháu nội, chỉ tiếc không có công lực bách bộ xuyên dương để biết hết vinh hoa phú quý cả đời cháu trai chỉ trong một khắc. Bà lão chọn qua chọn lại, cuối cùng chẳng biết vì sao lại đến chỗ Thưởng Dũng.

Đây có thể nói là lần đầu tiên Thưởng Dũng chính thức làm việc, có căng thẳng đến mức hít thở cũng khó khăn, co mình trong bóng tối mênh mang dùng toàn lực nắm bắt giọng điệu, tuổi tác của bà lão. Thứ duy nhất có có thể chạm đến trên thế giới này chính là âm thanh. Cô nắm bắt từng chút âm thanh của bà, dần dần nhào nặn thành hình dạng con người, hình người hư cấu này ngồi ở đối diện nhìn từng cử chỉ của cô, nhưng có lại chẳng thể nhìn thấy bà ta. Đối với cô, tất cả mọi người đều tối đen và trong suốt, họ giống như những miếng hổ phách mọc ra từ bóng đen to lớn kia, hết lớp này đến lớp khác, thành một rừng hổ phách. Còn cô chỉ là một con người, mỗi tấc da dẻ của cô đều là thật, làm bằng thịt, cô biết mình mãi mãi không thể che giấu bản thân, cô là kẻ duy nhất lúc nào cũng lộ mình giữa ban ngày, giống như kép tuống duy nhất trên sân khấu đèn đuốc sáng trưng. Cô thực sự quá có đơn.

Tiếp tục sống là chuyện hết sức gian nan. Cô miễn cưỡng lấy hơi hỏi bà lão về ngày giờ sinh của đứa bé, sau đó ngồi ra vẻ bám đốt ngón tay tính toán. Cô biết xem bói không phải việc mà người ta nên làm, nhưng có chỉ được coi như một nửa con người, nửa còn lại là một loại sinh vật nằm giữa quỷ thần. Cô buộc phải khiến bản thân trông có vẻ không giống người, nhất định phải có chút ma mị hoặc tiên khí, đó chính là đài hoa sen của cô, ngói trên đàn tế đó cô mới có thể kiếm cơm ăn. Đúng thế, chút tiến tích góp ông nội để lại cho cô đã cạn dần, đừng nói là chẳng còn mấy đồng, cho dù có nhiều hơn nữa, thì cũng miệng ăn núi lở rồi sẽ có ngày chẳng còn gì. Mặc dù ông nội đã dạy cô xem bói thế nào, nhưng nếu chưa ai tìm đến thì cô vẫn chưa thể khai trương. Cho nên, cô cực kỳ cảm kích bà lão ngồi đối diện. 

Cô lấm nhấm đọc khẩu quyết Thiên Can Địa Chỉ một lượt, sau đó thở dài một tiếng, sang sàng nói: “Là giờ Giáp Thìn. Giáp là cây cối, Ất là cô hoa, Bính là mặt trời, Đình là đèn đuốc, Mậu là đất bằng, Kỳ là núi sông. Giờ Giáp Thìn thích tranh cãi, cho nên người này hay tranh đấu, không kìm được ngọn lửa cãi vã, trong đời dễ vướng phải chuyện kiện tụng phân tranh. Khác phục thế nào ư? Giờ Giáp Thìn ở dưới đất ẩm, cây to có nước, đất ẩm có thể trống cây, đất có thể sinh trời, cho nên trong tên nên có chữ Mộc là được.”

Bà lão đi được một lúc lâu, cô mới run rấy đứng lên. Chút tiên khi vừa này vẫn còn vương trên người. Cô giống như ở lâu nơi giá rét, nhất thời chưa ấm lên được, trên người vẫn còn đọng một lớp băng tuyết dày, động cái lại nghe thấy tiếng xương khớp kêu răng rắc. Cô mò mẫm hối lâu trên giường lò mới thấy một tờ tiền nhàu nhĩ, cô sở để nhận biết, đó là tờ tiền giấy một đóng. Bà lão chỉ để cho cô có một đồng thôi sao? Chẳng lẽ cô nói nửa ngày trời mà chỉ đáng có một đồng? Có lẽ bà cảm thấy cô không có kinh nghiệm, những lời cô nói bà ta cũng chỉ bán tín bán nghi, cho nên chịu để cho cô một đồng nhân dịp khai trương đã là phúc lắm rồi.

Nhưng cô không phải là người, mà là nhân vật có thể thông linh để xem vận mệnh lành dữ, cũng coi như là bán tiên, sao có thể để ý đến chuyện người khác cho tiến nhiều hay ít? Dù có là trên chùa cũng không thể yêu cầu người đến thắp hương phải bố thí bao nhiêu, cứ ra giá là sẽ tổn hại đến thân phận. Cô nằm tờ tiến đứng trong nhà, đột nhiên bật cười, cười bản thân vừa rồi giả thần giả quỷ, cười được một nửa bỏng nhiên lại nghi ngờ, không biết trong nhà có ai đang nhìn mình không, bởi nếu có ai nấp trong nhà thật thì cô cũng chẳng biết. Cảm giác bị nhìn trộm khiến cô thấy xấu hổ, nhưng hình như không cười nữa thì càng xấu hổ hơn, thế là có tiếp tục đứng đó giả vờ cười một cách yếu ớt, hòng mượn nụ cười giả là đó xua đi nỗi sợ và những con người tưởng tượng ở xung quanh. Nhưng tờ tiến dính trong tay cô, hơi ấm của nó lan tỏa quanh cô, giống như một hàm răng cấn chặt lấy cô. Một đồng? Đuối ăn mày chắc? Cô vo viên tớ tiến vứt lên giường lò, vứt lên đấy để sau này tỉm cho dẻ, rồi lại năm sắp lên giường mà khóc.

Máy ngày sau, lại có một cô gái đến xem bói. Cô ta muốn biết bao giờ lấy chồng. Ông nội từng nói với cô, trước khi xem bỏi phải nghe tiếng nói của đối phương, từ đó đoán tuổi tác, tâm trạng, rồi mới dựa trên nhu cầu của họ mà phán. Ông nội đã dặn có từ lâu, những người đến xem bói hầu như đều ít học, kém văn hóa, hoặc là những người cùng quần có bệnh vải tử phương, nhất định phải nắm bắt được tâm tư của họ rồi nói dựa theo đó, khiến họ cảm thấy nhẹ lòng là an toàn nhất, đừng nói gì tuyệt đối quá, cứ nói những câu hàm hồ nước đôi, để cho người nghe tự đoán tự hiểu là được. Cô đương nhiên không thể biết được bao giờ cô gái kia lấy chồng, bèn ra vẻ băm ngón tay tỉnh toàn hồi lâu rồi nói: "Như ý lang quân của cô ở phía Bắc, thắp hương tế bải Bắc Đẩu thất tinh vào đêm trăng tròn là được. Cô gái kia đi mà chẳng để cho cô lấy một đông. Chắc hần cô ta nghĩ thần tiên thì cần tiến làm gì, thân tiên đâu có căn phải ăn cơm. Thường Dũng sở lần mãi chẳng thấy tiến đâu, liễn quay ra cửa chửi: “Cô không sợ xúc phạm Bác Đấu thất tinh thì càng không lấy được chống à? Ai đời xem bói mà không trả tiến thẻ này không?”

Cô gần như chẳng có việc làm, số tiến ông nội để lại cũng đã cạn, để không chết đói, Thường Dũng bắt đầu ra bãi rác kiếm ăn. Hàng đêm cử đến mười một mười hai giờ, khi nhà nhà đều đã đi ngủ hết, cô mới bắt đầu ra ngoài, đi về phía bãi rác ngoài thành. Đây vốn là một bãi đất trống, nhưng nhà nào cũng đổ rác ra đây, nên lâu ngày trở thành một núi rác. Ban đêm vắng vẻ, rất nhiều chó mèo hoang, cảm giác cứ như hồ ly tỉnh trong truyền thuyết. Thường Dũng không ngại ra ngoài buổi đêm, ngược lại còn rất thích. Bởi lẽ, chỉ có ở trong màn đêm, cô mới có thể như cá gặp nước, bóng đen trong mắt cô mới hòa hợp tuyệt đối với bóng đen đang bao trùm lên cả thế giới, cảm giác bóng đen ở khắp mọi nơi xuyên qua từng lỗ chân lông của cô, khiến cô thấy mình giống như một chiếc đèn Khổng Minh không trọng lượng, bóng đen xung quanh là không khí nhấc bồng cô lên, bước trong bóng đêm như thể dang bay. Ngay cả những âm thanh nặng nề phát ra từ cây gậy trúc gõ trên nến đá xanh cô cũng chẳng nghe thấy nữa, có cảm thấy mình có một đôi mắt khác, cặp thiên nhãn này thậm chí có thể nhìn thấy cả tiếng gió và ánh trăng. Cả thị xã trở thành hành tỉnh của riêng cô, ở trên đó cô không có trọng lượng, có thể bay đến bất kỳ ngóc ngách nào.

Lúc này, cô giống như một nữ phù thủy cưới gậy trúc bay đến bãi rác. Sau vài lần thì cô đã rất quen thuộc với nơi này, biết ở đâu có rác mới, cô mò mẫm qua đó, ngồi xổm xuống bắt đầu bởi. Có rất nhiều bã than, đồ dùng vứt đi, còn có rất nhiều rau và đồ ăn đã thiu thối, có lúc còn sờ thấy cả phân động vật. Cô giống như một con chó, đưa từng thứ rác rưởi lên mũi ngửi một lượt, bởi vì không có mắt, nên ông trời giống như bù đắp cho cô, để trên mặt cô như thế mọc ra vài cái mũi, bất kỳ mùi vị gì dù chỉ thoảng qua cô cũng đều có thể ngửi thấy. Cô vừa dùng mũi tìm đồ ăn, vừa dùng tai nghe những âm thanh ở xung quanh. Cô không sợ chó mèo, chỉ sợ bắt gặp ai đó vào lúc này. Đêm hôm thấy người ở đây bới rác, ai mà chẳng sợ? Sợ là chuyện nhỏ, người ta sẽ đánh giá cô thế nào? Cô là bán tiên xem bói cho người, thế mà lại phải ra đây bới rác kiếm ăn? Thế có khác gì chó mèo, còn ra con người nữa không? Nhưng ở trong cái huyện này, đã từng có ai thực sự coi cô là người đâu? Cô chẳng là cái gì cả, chẳng phải tiên, càng chẳng phải người, đến sâu bọ cũng chẳng bằng. Cô chỉ là một đống thối rữa chình ình ra đó, Vì sao ngày xưa ông nội lại nhận nuôi một đứa mù như cô, vì sao cử nhất định bắt cô phải sống? Một con mèo hoang dã quen hơi, nhảy vào trong lòng có, cô gục mặt lên người nó, cảm giác ấm áp khiến có lặng lẽ rơi nước mắt. Sau đó, cô cho những thứ còn ăn được vào một chiếc túi vải bên người, đeo túi chuẩn bị đi vẽ.

Chiếc túi vải không nặng, nhưng cô lại có cảm giác như đó là cả ngọn núi Ngũ Hành Sơn, ngay cả cái thân xác nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ này cũng đang đè lên cô, muốn kéo cô đến nơi đen tối sâu thẳm nhất trên mặt đất, mỗi bước đi của có dường như đều phải dùng đến sức mạnh ngàn cân. Cô lại lo lăng gập người khác lúc này, dù sao thì đeo cả túi rác sau lưng cùng rất mất mặt, nhưng cho dù có thực sự gặp ai đi chăng nữa, cô cũng chẳng trốn vào đâu được. Trong lòng lo lắng, bước chân cô cũng nhanh hơn, gậy trúc lộp cộp gỗ trên con đường đã xanh, nhịp điệu dồn dập như một khoảnh rừng trúc âm u, có một mình rào bước giữa cánh rừng, cảm nhận được sự êm ái dịu dàng của ánh trăng đang chiếu trên người. Nhưng ảnh trăng kia ở trên trời, có chẳng thể nào giống như Hằng Nga bay về phía đó.

Đêm hôm ấy, dưới ánh trăng trên phố Khước Ba không chỉ có một mình Thường Dũng. Lúc này ở vệ đường có ba gã đàn ông đang hóng gió, chỉ là Thường Dũng không trông thấy họ mà thôi. Trong số ba người đó có một người là Dương Đức Thanh. Gã Dương Đức Thanh này được xếp vào loại vô gia cư ở trong huyện. Thực ra hắn vẫn còn một căn nhà cũ, nhưng đã lâu không được sửa sang, trông như chỉ cần chạm vào một cái là sập. Có lẽ hắn cũng sợ bị chôn vùi trong đó, nên hấu như toàn kiếm chỏ ngủ ngoài đường. Dù chỉ là vắt vẻo trên một cành cây nào đó hắn cũng ngủ được. Từ khi Dương Đức Thanh mười mấy tuổi, cha mẹ hắn đã nối nhau qua đời, để kiếm miếng ăn, hắn từng bỏ lên mái nhà bếp của hàng xóm, gỡ ngói nhảy xuống tim đó, ăn xong lại theo cái lỗ đó trèo ra ngoài. Về sau hàng xóm chợt phát hiện trên nóc nhà thủng một lỗ lớn, ban đầu còn tưởng chuột khoết, sau cảm thấy làm gì có chuột nào to thể liến âm thầm quan sát mấy ngày. Kết quả tóm được Dương Đặc Thanh vừa ăn xong chuẩn bị trèo ra ngoài, hàng xóm lập tức tóm lấy chân hắn lôi xuống rối trôi lên cây đánh túi bụi Lần đó hắn bị đánh thừa sống thiếu chết, từ đó về sau Dương Đức Thanh bớt trộm cắp hơn, cũng bắt đầu dựa vào sức mình kiếm ăn. Nhà ai có đám tang liền gọi hắn tới, khiêng quan tài, vác hình nhân đóng nam đồng nữ, trâu giấy ngựa giấy gì đó Về sau có những nhà làm to, hắn còn khiêng cả nhà giấy, ô tô giấy, cô hầu giấy, tóm lại những thứ đưa sang cõi âm đều đo hắn độc quyền phụ trách, người khác cũng không tranh giành với hắn. Người giấy, ngựa giấy, xe giấy cử như gấm vóc lụa là vắt lên người hắn. Đồ đạc trên người quá nhiều, hắn giống như một con cua, gần như bị che lấp hoàn toàn, chỉ có thể chậm rãi tiến lên phía trước, nhìn từ đằng sau trông hắn vướng víu đến đáng sợ, giống như một cục bông hút no nước, từ từ tiến lên giữa đội ngũ đưa tang. Tang lễ xong xuôi, chủ nhà thường cho hắn một bát cơm, thêm vài đồng tiến công. Khuân đó đạc của người chết chẳng phải chuyện gì khó nhọc lắm, nhưng dù sao cũng đáng sợ, không phải ai cũng dám làm. Thế là, Dương Đức Thanh cũng coi như kiếm được bát cơm từ người chết.

Đến hơn hai mươi tuổi Dương Đức Thanh vẫn chưa biết mùi đàn bà, ngày thường người ta gặp hắn tránh còn chẳng kịp, làm gì có cô gái nào chịu lấy hán? Một hôm, Dương Đức Thanh giúp việc cho đám tang, để thiết đãi khách đến viếng, chủ nhà bèn mổ một con lợn, hai tảng thịt lợn máu me be bét chẳng ai khiêng nổi, chủ nhà liên bảo Dương Đức Thanh khiêng vào nhà bếp. Kết quả Dương Đức Thanh vào bếp mãi không thấy ra, chủ nhà sai người đi xem có phải thàng ranh ăn vụng thịt lợn sống không. Người đó đứng ngoài cửa nhìn vào lập tức sững sờ. Dương Đức Thanh tụt quần xuống gót chân, đang hì hục “đâm thụt" vào một tảng thịt lợn. Hóa ra hắn phát hiện trên tảng thịt đó có một cái lỗ - lỗ bằng thịt hẳn hoi, mang theo cảm giác tanh hôi và mềm mại đặc trưng của thịt, khác hẳn những cái lỗ trên tường hay trên cây, vừa cứng vừa chẳng có cảm giác gì. Thế là hắn như bắt được vàng, không hề do dự cởi quán ra, cấm bộ phận sinh dục đã căng cứng của mình nhét vào cái lỗ bằng thịt đó.

Vừa mới dâm được vài nhát hắn đã bị bắt, người ta tóm lấy hắn như Chung Quỳ bắt ma, lôi hẳn ra khỏi tảng thịt, khi đó trên bộ phận sinh dục của hắn vẫn còn dính mấy giọt máu lợn, giống như một lưỡi dao vừa chém vào xác người, đỏ thắm, sắc bén và kinh dị. Khoảnh khắc bị lôi ra, vẻ mặt hắn đúng kiểu đang sắp lên đỉnh, căng thẳng, co quắp, sung sướng, cực kỳ thành khẩn mong chờ giây phút thăng hoa khoái lạc. Thế nhưng, vẻ mặt đó lập tức đông cứng khi hắn bị kéo ra ngoài, giống như một đứa trẻ sơ sinh ra khỏi tử cung sớm, thậm chí, vẻ mặt như bị đóng băng của hắn còn kéo dài đến tận mấy giây. Vì sao lại đối xử với hắn như vậy? Giá như cho hắn thêm dù chỉ một giây thôi, là hắn có thể đạt cực khoái, một nghi thức nào đó trong cuộc đời hắn coi như đã hoàn thành, không thể làm với phụ nữ thì ít 

ra cũng có thể làm với thịt lợn chứ, được thế thì đủ có chết hân cũng cam lòng.

Nhưng giờ đây, gần như cả con người hắn đều bị nhổ tận gốc rẻ, sau khoảnh khắc đóng băng đó, dưới ánh nắng ngoài của số, hần kinh hãi nhìn rõ, chỏ đó rũ ra, tuy còn dính vài giọt máu lợn, nhưng lập tức trở nên rất bé và yếu ớt, vô hình và vô tội gần như biến mất, co lại vào trong cơ thể hắn. Hắn đột nhiên cảm thấy đau thất tìm gan, hắn bất chấp tất cả vùng vẫy, quần cũng không kéo lên, cứ thế cởi truồng ngồi dưới đất gào khốc ám i.

Sau chuyện đó, những người làm đám ma cũng không dám thuê hẳn nữa, phụ nữ già trẻ trong huyện chỉ cần thấy hắn từ xa liên lập tức quay đầu chạy, đến cả bà lão tám mươi tuổi rụng hết răng cũng vậy, cuống cuống chạy loạn cả lên, chỉ sợ Dương Đức Thanh rút "thằng nhỏ" ra cưỡng gian bọn họ. Không những thế, bọn họ còn hận không thể cứu hết tất cả những con chó cái, gà mái, lợn cái mà Dương Đức Thanh từng trông thấy, dường như tất cả những đặc điểm khác của Dương Đức Thanh đều đã thoái hóa và biến mất hết, chỉ còn lại duy nhất một cơ quan giao phối vừa to vừa đáng sợ.

Để sống tiếp, Dương Đức Thanh lại bắt đầu đi ăn trộm, ngày mùa có lúc hắn còn giúp các nhà nông dân đi gánh phân, tưới phân lên ruộng rối ở lại canh đến nửa đêm tưới một lượt nước nữa kẻo chết hoa màu. Có lẽ do ăn uống thiếu dinh dưỡng quá lâu, nên mới hai mươi tuổi mà răng của hắn đã rụng mất một 

nữa, mấy cái răng lưa thưa còn lại cách nhau cả mét, bậm môi vào giống hệt như một bà lão. Tối nay, Dương Đức Thanh và hai gà vô gia cứ khác đang ngồi hóng gió trên phố, dù sao bọn chúng cũng chẳng có nhà đề về, buổi tối mùa hè rảnh thì lại ra chỏ thêm đá nằm ngủ với nhau. Ba gã nghe thấy tiếng gậy trúc liền biết Thường Dũng sắp sửa đi qua, bọn chúng không nói gì, đợi Thường Dũng xuất hiện như đang xem kịch. Quả nhiên, dưới ánh trăng, Thường Dũng đeo một chiếc túi vải, cầm gậy trúc lò dò đi tới.

Đợi đến khi Thường Dũng đi qua được một lúc lâu, một tên bỏng nhiên nói: "Thằng mù nửa đêm còn ra đường làm gì không biết?" Một tên khác nói: "Rốt cuộc nó là đàn ông hay đàn bà? Có người nói nó là đàn ông, lại có người nói nó là đàn bà Rối tên đó lấy cánh tay huých Dương Đức Thanh: "Này, mày có biết không? Nếu mày không biết thì càng chả có ai biết cả." Tên kia lại tiếp lời: "Anh, anh thử tìm hiểu xem thăng mù này là đàn ông hay đàn bà đi, nếu là đàn bà chẳng phải tốt rồi sao? Nó mù dò thế kia, ngủ với ai cũng chả biết. Anh, bọn em trông cả vào anh đấy." Dương Đức Thanh vênh váo đứng dậy nói: “Các chủ cứ đợi đấy, để anh đi tìm hiểu xem rốt cuộc nó là dàn ông hay đàn bà."

Dưới ánh trăng. Dương Đức Thanh đi theo Thường Dũng đến tận trước cửa nhà. Thường Dũng vừa vào trong liến lập tức cải then cửa. Hắn nghe thấy tiếng gậy trúc vào trong nhà liên nhảy lên tưởng, trèo vào trong sản. Trong nhà thấp đèn nhưng không kéo rèm. Dương Đức Thanh nhẹ nhàng đi đến trước cửa

số nhìn vào trong, hần nghĩ, một kẻ mù còn mở đèn làm gi chẳng phải phí điện sao? Đứng ngoài cửa kính, đầu tiên hàn thấy Thường Dũng ngồi trên giường lò vài phút, sau đó lại đứng dậy đem những thứ trong túi vải đổ lên bàn. Dương Đức Thanh nhìn rõ, trong túi hóa ra toàn là rác, hắn hiểu ra vừa rồi Thường Dùng đã đi đâu, trong lòng bỗng nhiên thoảng một chút buồn

Lại thấy Thường Dũng đi đến trước bồn rửa mặt, dùng chỗ nước bẩn trong bốn, sau đó mò mẫm lên giường trải chăn Một tay cô đã cấm sợi dây đèn, đột nhiên lại nhớ ra chuyên gì đó. Thưởng Dũng xuống giường, mò mẫm vớ lấy cái bình, quay lưng về phía cửa số, một tay cởi quần, tay kia cắm bình, bắt đầu đi tiểu đứng vào trong bình. Dưới ánh đèn vàng, mông của cô đập thẳng vào mất Dương Đức Thanh ngoài cửa số, cập mông phản chiếu ánh đèn giống như phát sáng. Dương Đức Thanh lập tức choáng váng, suýt không đứng vững. Cặp mông tròn trịa, đẹp đẽ thế này rõ ràng là của con gái, nhưng nếu là con gái, sao lại đi tiểu đứng? Làm gì có người phụ nữ nào đi tiếu đứng? Chẳng lẽ nó thực sự là loại ái nam ái nữ như trong lời đón? Hắn không nhịn được khẽ chạm vào cửa, thanh cài cửa bên trong khẽ rung lên, cửa cũng đã cài từ phía trong, hắn không vào được.

Đúng lúc đó, từ ngoài cửa kính hắn bỏng nhìn thấy hai chân trấn của Thường Dũng đang khẽ run, vì cô đang đứng ở chỗ sáng đèn nên hắn chẳng tốn chút công sức nào cũng có thể nhìn rõ từng động tác của có, giống như nhìn những con đom đóm

bị nhốt trong bình thủy tinh. Cô run lên là vì... sợ. Nhưng vì sao cô lại sợ? Tay hân không cần thận lại chạm lên của một lần nữa, thanh chân bên trong lại khẽ rung. Hân bông nhiên hiểu ra, người mù thính hơn người thường rất nhiều, cũng tức là nó biết lúc này ngoài cửa có người, và người đó đang nhìn nó. Vậy tức là nó bật đèn, đi tiểu đứng chẳng qua chỉ là có ý cho người ta xem, để người ta tưởng nó là đàn ông, còn trên thực tế, thăng mù này là con gái. Chẳng trách cái mông nó lại thế kia. Dương Đức Thanh lại nhìn cặp mông tròn trịa dưới ánh đèn, Thường Dũng đang kéo quân lên. Hân sáp sửa không nhìn thấy gì nữa rồi, hân không cam tâm, chỏ nào đó trên người bắt đầu nông lên, bắt đầu không an phận, hân vội vàng vuốt ve phía dưới của mình, cho dù chỉ là thủ dâm một lát qua cửa kính cũng được.

Khi sở đến hạ bộ, hắn chợt kinh hãi, dưới đó vẫn mềm oặt như thế chẳng có gì. Ngày trước, chỉ cần hắn nghĩ đến đàn bà, chỗ đó lập tức sẽ cương cứng lên, chẳng khác nào một con dao thép, nhưng bây giờ làm sao thế này? Hân có phần lo sợ, vội vàng cỡi quân, bắt đầu dùng tay sục vào chỗ đó, vuốt lên vuốt xuống, không được, vẫn chưa lên. Nó giống như một con ốc sên bị tách khỏi vỏ, mềm mại không xương rúm ró một chủ, chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ cương lên cả. Hân lại gắng sức nhìn vào bên trong, mong muốn có thể nhìn thấy nhiều bộ phận khác của Thường Dũng, để kích thích cho mình cương cứng. Nhưng Thường Dũng lên giường liến tắt đèn luôn, trong nhà tối om, hân chẳng nhìn thấy gì, ngược lại hình ảnh hản trở nên rõ ràng dưới ánh trăng. Hãn tuyệt vọng ngôi trên thêm, lại tốn công tốn sức sở năn một hối, sau cũng nằm đại ra đó điên cuống nghĩ về đàn bà, nào mông nào ngực, tưởng tượng đang làm tình với một người phụ nữ. Nhưng vẫn không được, chỗ đó trước sau vẫn mềm nhũn. Hắn đột nhiên nhớ lại cái lần hán bị lôi ra khỏi tảng thịt lợn, chắc là từ đó hắn hỏng rồi. Hắn bị hoạn rồi.

Hán nằm dưới ánh trăng hồi lâu, không động đậy như một xác chết.

Sáng hôm sau, khi gặp lại hai tên anh em trên phố, bọn chúng trách hán: “Sao anh vào rồi chẳng thấy ra luôn vậy? Làm bọn em đợi mãi, có phải anh ngủ với thằng mù đấy rồi không? Nó là con gái thật à?" Dương Đức Thanh do dự giây lát, nói: “Là dàn ông, tao thấy nó đi tiểu đứng." Thằng kia lại hỏi: "Anh có nhin rõ không đấy?" Dương Đức Thanh nheo mắt nhìn trời, vội vàng đáp: “Còn nhấm được chắc? Mày thử tìm đứa con gái nào đi tiếu đứng cho tao xem."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play