Ánh sáng mờ ảo kéo dài thân hình của người đàn ông, nhìn Cố Tiếu càng ngày càng gần. Đôi giày da màu đen không dính bụi trần dừng lại cách cô một bước, ngón tay của người đàn ông hơi khép lại, cầm chiếc roi đen bóng loáng.
Cố Tiếu cụp mắt nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm trầm lặng.
“Em có biết cô gái cuối cùng của hắn hiện tại ở đâu không?”
Lông mi dài của Cố Nam Tương run rẩy, không biết vì sao Cố Tiếu lại hỏi như vậy.
“Bệnh viện tâm thần Holtz, vì bị lạm dụng tìиɧ ɖu͙© trong thời gian dài.”
Trước đó, Cố Tiếu chưa bao giờ đề cập đến bất kỳ từ nào về "tìиɧ ɖu͙©" với Cố Nam Tương, anh tuân thủ nghiêm ngặt nghĩa vụ của một người anh trai, đặc biệt là sau khi trưởng thành.
Tối nay, lần đầu tiên Cố Nam Tương được nghe chủ đề về tìиɧ ɖu͙© từ anh trai một chủ đề thẳng thắn, trần trụi và khác thường như vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng ghê tởm, hình ảnh Thái Lạp đến gần hiện lên trong đầu cô.
“Em không có.”
Trong tiềm thức phản bác, Cố Nam Tương muốn nói cô không muốn làm bạn gái của hắn, cũng không cho hắn có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu.
Nhưng điều mà Cố Nam Tương không biết là khi cô rời chỗ ngồi để đi vệ sinh, tên ăn chơi phong lưu già đời kia đã trốn khỏi tầm mắt của mọi người, lén lút hạ thuốc mê vào trong rượu của cô.
Nếu người của Cố Tiếu không đưa cô đi, bây giờ cô đã thần trí không rõ nằm trên giường của Thái Lạp rồi.
“Hơn nữa, anh luôn phái người bảo vệ em.”
Cố Nam Tương cố gắng đưa ra lời giải thích cuối cùng, sở dĩ cô không kiêng nể gì là vì cô biết người của Cố Tiếu vẫn luôn đi theo cô, trong tiềm thức của cô đã có một quan niệm bén rễ đã ăn sâu vào - chỉ cần anh trai cô ở bên cạnh, sẽ không có nguy hiểm.
“Em cảm thấy bên cạnh hắn không có người sao?”
Một khi người hai bên đối mặt nhau, chỉ cần sơ suất một chút, Thái Lạp sẽ có cơ hội thành công.
Đây chính là điều Cố Tiếu sợ hãi, cũng là nguyên nhân sâu xa khiến đêm nay anh tức giận.
Anh hiếm khi có cảm xúc “sợ hãi”. Kinh nghiệm kinh doanh nhiều năm qua đã giúp anh có thể đối mặt và xử lý mọi vấn đề khó khăn một cách bình tĩnh thong dong.
Nhưng Cố Nam Tương là một ngoại lệ.
Trước khi Cố Nam Tương trở về, Cố Tiếu đã tự suy ngẫm nhiều lần. Biết em gái mình thích vui chơi kết giao bạn bè, lẽ ra từ khi em gái tới Saint Seus, anh nên cắt đứt mọi khả năng để cô làm quen với một kẻ cặn bã như vậy.
Suy cho cùng thì đó là lỗi của người anh trai như anh.
Anh cần xây dựng một pháo đài vững chắc hơn cho em gái, để bảo vệ hạnh phúc và sự an toàn lâu dài cho cô.
Nhưng cô cũng cần phải cảnh giác, có thể xác định chính xác ai là người nào mới có thể yên tâm kết bạn.
Cố Nam Tương nhìn anh trai mình tiến thêm nửa bước về phía trước, chiếc đèn tường kéo dài bóng hai người, thân ảnh đối diện nhau trên sàn gỗ.
Bởi vì không dám nhìn Cố Tiếu, Cố Nam Tương nhắm mắt lại. Vì sự gần gũi như vậy, cô lại một lần nữa nhìn thấy rõ ràng hình xăm trên cổ tay Cố Tiếu.
Prome-nn
Prome có nguồn gốc từ prometheus, vị thần tài giỏi nhất trong thần thoại Hy Lạp. Ông và nữ thần Athena đã cùng nhau tạo ra loài người, ông cũng chống lại Zeus, đem mồi lửa tới nhân gian.
Lần đầu tiên Cố Nam Tương nghe chuyện thời xưa này là khi cô học tiểu học năm hai, cô rất ngạc nhiên trước sự thông thái và dũng cảm của Prometheus, đồng thời tin rằng anh trai cô cũng thông minh và mạnh mẽ như Prometheus.
Vì vậy, vào đêm trước sinh nhật thứ chín của mình, cô đã đích thân thiết kế một mẫu hoa văn có khắc tên thần và nhũ danh của cô, sau đó kiêu hãnh tặng thiết kế thô sơ này cho Cố Tiếu.
“Anh ơi, anh có thể xăm hình này lên người làm quà sinh nhật cho em được không.”
Cô hy vọng anh trai cô sẽ luôn tài giỏi như một vị thần, bảo vệ cô mãi mãi.
Lúc đó Cố Tiếu đang học cao trung, trường học cấm xăm hình, nhưng lúc đó Cố Nam Tương không biết, sau cùng trò chuyện với Lương Âm nên cô mới biết.
Hóa ra việc anh trai chậm trễ đồng ý là do nhà trường không cho phép, điều ước trong ngày sinh nhật của cô bé Cố Nam Tương 9 tuổi có chút không vui, nhưng cũng không muốn anh trai vi phạm nội quy nhà trường.
Sinh nhật Cố Nam Tương vào giữa hè, trong thời gian đó, cô suy nghĩ xem anh trai có thể tặng quà sinh nhật gì khác không, cho nên không phát hiện trời nóng 35 độ mà mỗi ngày Cố Tiếu đều mặc áo dài tay.
Cho đến ngày sinh nhật của mình, Cố Tiếu vẫn đeo một chiếc đồng hồ đeo tay bằng da màu nâu sẫm. Cố Nam Tương nhận được một con gấu bông từ Cố Tiếu, lúc kết thúc sinh nhật liền thấy Cố Tiếu vẫy tay với cô.
“Niệm Niệm, lại đây.”
Cố Nam Tương mặc váy công chúa màu trắng, mang giày da nhỏ chạy tới. Cô mời những người bạn cùng lớp thân thiết đến nhà dự tiệc sinh nhật tối nay. Mọi người đều ngạc nhiên khi cô có một người anh trai đẹp trai như vậy.
Chàng trai mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, quần đen, tóc ngắn bồng bềnh.
Khi Cố Nam Tương chạy tới, anh đưa tay lên xoa đỉnh đầu cô.
“Anh ơi, anh làm rối tóc em rồi.”
“Tiểu không lương tâm.”
Cố Tiếu liếc nhìn cô, đưa tay tháo đồng hồ ra.
Cố Nam Tương nhìn những ngón tay khớp xương rõ ràng đang siết chặt dây đeo đồng hồ của anh, khoảnh khắc tấm da màu nâu quấn quanh cổ tay kéo ra, một đường hình xăm nhỏ rơi vào mắt.
“Anh trai.”
Đôi mắt dịu dàng của Cố Nam Tương tràn ngập kinh ngạc, cô bắt đầu mơ hồ lo lắng liệu anh trai mình có bị nhà trường phạt không.
Chàng trai có vóc dáng của một người trưởng thành ngồi xổm xuống trước mặt cô nói: “Chúc mừng sinh nhật, bạn nhỏ Niệm Niệm.”
Anh sẽ bảo vệ người em gái thân yêu nhất của mình giống như Prometheus bảo vệ thế giới.
Đó là món quà sinh nhật đặc biệt nhất mà Cố Nam Tương nhận được, khuyết điểm duy nhất là sau này Cố Nam Tương đã biết được câu chuyện về “Kẻ trộm lửa”.
Prometheus bị Zeus trừng phạt vì tội ăn trộm lửa, ông bị trói bằng một sợi dây sắt vào vách đá của dãy núi Kavkaz. Zeus còn sai một con đại bàng đến ăn gan của ông mỗi ngày, nhưng lá gan mới sẽ mọc ra ngày hôm sau, ngày này qua ngày khác.
Khi Cố Nam Tương biết được chuyện tiếp theo này, cô đã khóc lóc yêu cầu Cố Tiếu xóa hình xăm.
Cô không hiểu tại sao một vị thần tốt bụng lại bị trừng phạt, càng không muốn người anh trai yêu quý nhất của mình bị chuyện xưa bi thảm như vậy liên luỵ.
Cố Tiếu lại vuốt tóc cô.
“Nếu phạm sai lầm, sẽ bị trừng phạt.”
Đó là khái niệm về quy tắc mà Cố Tiếu đã dạy cho Cố Nam Tương, dạy cho chàng trai hai mươi tuổi nên kiềm chế bản thân, giữ cho tâm trí và bản chất của mình trong sáng.
Nhưng anh cũng không hoàn toàn cổ hủ, anh cũng nói với Cố Nam Tương thiện nhân có thiện quả, cũng có những người nằm ngoài quy tắc.
Vì vậy, anh hùng xạ thủ Heraclitus biết ơn những đau khổ mà Prometheus đã phải gánh chịu cho nhân loại. Ông đã rút cung tên và bắn chết con đại bàng, cứu sống Prometheus.
Trong 21 năm cuộc đời của Cố Nam Tương, Cố Tiếu đóng vai trò là người anh, người cha, người thầy và người bạn.
Anh dạy cô đọc, viết, tập piano và vẽ.
Cũng dạy cô quân tử thận trọng, không khinh phòng tối.
Nhưng giờ đây, nhìn thấy dòng hình xăm này, những lời dạy bảo ân cần ngày xưa của anh trai cô lại đan xen với những giấc mơ đẹp đẽ của cô.
Cô mạo phạm anh trai, có suy nghĩ không nên với anh.
Nếu Cố Tiếu biết sẽ nghĩ gì về cô? Liệu anh có thất vọng tột độ về cô không? Ba chữ Cố Nam Tương đã trở thành vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời thanh phong minh nguyệt của anh.
Nháy mắt, Cố Nam Tương đau đớn.
Cô sợ anh trai biết được suy nghĩ xấu xa của mình, cô không thể chấp nhận dù chỉ một chút chán ghét trong mắt anh.
“Duỗi tay ra.”
Vì vậy, khi Cố Tiếu nói ra lời lạnh lùng, Cố Nam Tương theo bản năng thu lại bàn tay vừa đưa ra.
Cô không biết lúc này mình đang nghĩ gì, cô sợ bị anh trai trừng phạt hơn hay cô lo lắng hơn về việc liệu vừa rồi cô có bộc lộ cảm xúc của mình hay không. Tâm trí cô hỗn loạn, nỗi sợ hãi và xấu hổ khiến cô theo bản năng dựng lên gai nhọn.
Nói không lựa lời không biết bắt đầu từ đâu, Cố Nam Tương đã không thể phân biệt được, chờ cô nghe được giọng nói của chính mình, cô đã hung hăng tra hỏi Cố Tiếu.
“Anh cho rằng anh có tư cách quản em sao? Cố Tiếu, em nói anh cho biết, em mới không cần anh quản em.”
Làm sao cô có thể để người mình thích đánh bàn tay cô liên tục.
“Anh là ai chứ? Lấy tư cách anh trai tới dạy em sao, anh lại không phải anh trai ruột của em.”
Cô đột nhiên bắt đầu kháng cự mối quan hệ anh em ổn định này.
Cô giống như một con sư tử nhỏ đang sợ hãi giận dữ, trong mắt có nỗi sợ hãi, nhưng cô lại gầm lên rất to để dọa kẻ thù.
Nhưng "kẻ thù" trước mặt cô lại là Cố Tiếu, anh trai cô đã ở bên cô nhiều năm. Anh tài giỏi thông minh, có sự điềm tĩnh phi thường, đồng thời có tầm nhìn sâu sắc, khả năng thực thi đáng kinh ngạc.
Cố Tiếu như vậy, Cố Nam Tương nói lớn mấy câu sao có thể bị hù được, trong mắt anh, cơn tức giận hiện tại của Cố Nam Tương càng giống cáu kỉnh ngang ngược của một đứa trẻ hơn.
Vì vậy, sắc mặt nghiêm nghị của anh không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh nói: “Đưa tay ra.”
“Không muốn.”
Đây là lần đầu tiên Cố Nam Tương kiên quyết không nghe lời anh trai: “Anh đừng nghĩ đến việc dạy dỗ em.”
Nhưng khi nói điều này Cố Nam Tương không tự tin lắm, Cố gia đã nuôi cô hơn mười năm, sau khi trưởng thành Cố Tiếu gần như lo mọi chi phí hàng ngày cho cô.
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn.
Ngay cả khi cãi vã, cô cũng không thực sự cảm thấy tự tin.
Cố Tiếu sẽ không cãi nhau với Cố Nam Tương, cho nên trong suốt quá trình chỉ có Cố Nam Tương đơn phương hành động, cô càng nói càng uỷ khuất, càng cảm thấy thái quá, cảm xúc thích và sợ hãi đan xen.
Đây là lần đầu tiên cô thích một người, nhưng cô không thể nói ra, cũng là lần đầu tiên cô sợ bị ghét đến vậy, cô sợ anh trai mình sẽ biết phần yêu thích chả cô mà xa cách.
Cố Nam Tương tức giận, thấy cô không tìm được lối thoát để trút bỏ cảm xúc, nhưng Cố Tiếu đứng trước mặt cô vẫn bình tĩnh, trong đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng của anh thậm chí không có bất kỳ dao động cảm xúc không cần thiết nào.
Giống như một trò hề buồn cười, từ đầu đến cuối cô đơn độc trong hỗn loạn, bị bao vây tứ phía.
Nước mắt đậu lớn bắt đầu rơi xuống, khi những lời lẽ gay gắt tràn vào, lý trí của cô hoàn toàn bay mất.
“Cố Tiếu, em nói cho anh biết, từ nay về sau, em - Cố Nam Tương, và anh - Cố Tiếu, anh đi đường anh em đi đường em, nếu em lại tiêu thêm một xu của anh, tên của em sẽ viết ngược.”
Cố Nam Tương cuối cùng đóng sầm cửa, rời đi.
Cô là người đầu tiên trong cuộc đời hai mươi tám năm của Cố Tiếu dám đóng sầm cửa lại.
Trời đã khuya, nhìn thấy Cố Nam Tương giận dữ từ tầng hai đi xuống, quản gia già Simon nhanh chóng sai người đi theo. Simon biết rất rõ một điều, cho dù tối nay tiểu thư Nam Tương có phá thư phòng thì sự an toàn của tiểu thư Nam Tương cũng là quan trọng nhất.
Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của tiểu thư Nam Tương.
Trên thực tế, nguyên tắc của Simon đã nhanh chóng xác nhận.
“Cho người đi theo.”
Người đàn ông trong điện thoại có vẻ hơi mệt mỏi, dừng lại một chút rồi nói: “Phái thêm vài người, gọi thêm Ben đi theo.”
Ben là vệ sĩ riêng của Cố Tiếu, ở Châu Âu mấy năm chưa từng rời khỏi anh, cũng là tâm phúc tuyệt đối của Cố Tiếu.
Simon có chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy có lý.
Hắn nhìn đồng hồ chỉ mới 52 giây trôi qua kể từ khi tiểu thư Nam Tương ra khỏi nhà.
Thậm chí không đến một phút.