Tại cuộc họp thường kỳ vào buổi sáng, bộ phận marketing đã đạt được doanh số bán hàng trực tiếp cao hơn trong tháng này, được giám đốc khen ngợi.

Sau cuộc họp, Vạn Hãn gỡ bỏ vẻ khiêm tốn xuống, đắc ý cản Thịnh Hủy lại, hỏi:

“Bộ phận kế hoạch ban đầu vốn chỉ có một HC, làm sao cô tuyển được hai người vào vậy? Vậy thì cô nghĩ rằng bộ phận của chúng tôi có thể tuyển thêm bao nhiêu người?”

Trong lời nói của anh ta mang theo vẻ khoe khoang, ý là, bộ phận kế hoạch của các người còn có thể mở rộng HC, vậy thì chẳng phải bộ phận của tôi muốn tuyển thêm bao nhiêu người là có thể tuyển bấy nhiêu người ư?

Thịnh Hủy bình tĩnh trả lời: “Viết đơn, đưa cho giám đốc phê duyệt, sau đó để cho nhân sự phê duyệt. Miễn là lãnh đạo đồng ý, đúng quy trình thì anh muốn tuyển thêm một đoàn xiếc cũng OK.”

Vạn Hãn xấu hổ tại chỗ.

Gần đây anh ta vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc Thịnh Hủy có phải là người có quan hệ hay không? HC của bộ phận thị trường vẫn luôn rất chặt, hôm nay nhìn thấy bộ phận kế hoạch mời thêm được một người vào so với trước đây mà anh ta đã không bình tĩnh được, cho nên muốn thăm dò tình hình.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Kết quả, cái gì cũng không dò ra, còn Thịnh Hủy vẫn giữ bộ dáng như Phật như cũ, mặc cho người ta khoe trước mặt cô thì vẫn thủy chung không dao động.

Trưởng phòng quan hệ công chúng Tô Y Lăng đi tới, cô ta quen Vạn Hãn, hai người họ vẫn luôn hỗ trợ nhau.

“Tôi cảm thấy cô ta không giống như là có quan hệ trong gia đình lắm. Người nhà của chủ tịch Thịnh vốn ít, sau tai nạn xe cộ đó nghe nói cả nhà đều chết sạch.” Tô Y Lăng nói với Vạn Hãn, “Cho dù có quan hệ, anh thấy cô ta bị đè dưới tổng giám đốc không bò lên được kìa, cũng thấy được quan hệ giữa bọn họ không tốt lắm.”

Vạn Hãn gật đầu, cho là đúng.

Ở phía bên kia, Thịnh Hủy bước đi nhẹ nhàng trở lại văn phòng.

Vừa rồi cô thật sự muốn vỗ vỗ bả vai Vạn Hãn, nói với anh ta “Cố lên, kiếm tiền đi, mở rộng ví tiền của bà đây.”

Do vậy, cô tuyệt đối không thể tham gia vào những cuộc cạnh tranh ác ý trong công ty, nhưng gần đây cô có chút khó chịu khi nhìn mặt đám người này, đúng lúc tuyển dụng thêm người, cô chuẩn bị mang theo người mới vào dạy dỗ đám người này một chút.

“Giới thiệu một chút, đây là Tang Hiểu, tốt nghiệp thạc sĩ Top 2, sau này chính là đồng nghiệp trong bộ phận kế hoạch của chúng ta.” Thịnh Hủy dẫn theo một em gái chân dài giỏi giang đi vào văn phòng, “Tang Hiểu, các đồng nghiệp khác sẽ giới thiệu sau, nhưng anh trai này thì em phải quen biết trước một chút, tên anh ấy là Kỷ Đông Đông, sau này anh ấy sẽ giúp đỡ em.”

Kỷ Đông Đông ngẩn người, rất nhanh, anh hiểu được ý của Thịnh Hủy.

Sơ yếu lý lịch của Tang Hiểu rất tuyệt, năm đầu tiên sát hạch rất có thể đã được thăng cấp, ngang hàng với Kỷ Đông Đông. Hiện tại anh ta trở thành người hướng dẫn của Tang Hiểu, thầy trò khác nhau, trong thời gian ngắn địa vị của anh ta sẽ không bị uy hiếp.

Qua thủ đoạn thu phục lòng người trong công việc của Thịnh Hủy, một chút khó chịu trong lòng Kỷ Đông Đông biến mất.

Giám đốc Thịnh thật sự khiến người ta sùng bái mà. Anh ta nghĩ.

Và còn một nhân viên mới khác —–

“Đây là Kiều Đại, trợ lý cá nhân của tôi từ hôm nay.”

Bên cạnh Thịnh Hủy là một cô gái trẻ mặt bầu bĩnh, vẻ mặt ngại ngùng đi ra. Cô ấy vừa tốt nghiệp đại học năm nay, ngoại hình có chút trẻ con, nhưng tính cách rất dễ hòa hợp.

Nghe nói trong đợt tuyển dụng lần này, cả ba vòng phỏng vấn, giám đốc Thịnh đều theo dõi từ đầu đến cuối, tỉ mỉ chọn ra hai cô gái có tính cách khác nhau. Họ có thể đứng ở chỗ này thì nhất định đều có chỗ hơn người.

Sinh viên xuất sắc Tang Hiểu thì tất nhiên không cần phải nói, về phần Kiều Đại, đây lại là người Thịnh Hủy bất chấp mọi ý kiến để giữ lại.

Phần trả lời phỏng vấn của cô ấy rất không tốt, nhát gan, thậm chí còn nói lắp bắp, nhưng ưu điểm là kiên trì, chân thành, ngay cả việc nhỏ nhặt như điền vào bảng câu hỏi tóm tắt phỏng vấn, cô ấy đều hoàn thành cực kỳ nghiêm túc.

Thịnh Hủy có ý đồ riêng. Trợ lý của cô không cần có năng lực xuất sắc, nhưng phải kiên định, trung thành, thân thiện, ít nhất không thể vừa chuyển sang các phòng ban khác đã giẫm lên lãnh đạo cũ để nâng đỡ đôi chân thối của lãnh đạo mới.

Nhiệm vụ đầu tiên Thịnh Hủy giao cho Kiều Đại là tiếp nhận các công việc của bộ phận thị trường, thu thập tài liệu xác nhận dự toán ngân sách cho phương án cuối cùng của đại triển lãm rượu mạnh.

“Ngày mai tôi phải ra nước ngoài, hôm nay trước khi tan tầm phải nhớ thu thập đầy đủ toàn bộ tài liệu đấy.” Thịnh Hủy nói với Kiều Đại.

Kiều Đại dùng sức gật gật đầu: “Đã rõ rồi ạ! ”

Cô ấy nghĩ thầm, đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi nhậm chức nên nhất định phải hoàn thành xuất sắc.

Thu xếp văn kiện mà thôi, có cái gì mà khó cơ chứ…

Nó thực sự khó khăn!

Từ giờ đến lúc tan tầm chỉ còn nửa giờ, Kiều Đại trông đến mòn con mắt, làm mới lại wechat và giao diện hộp thư làm việc, có hai bộ phận xác nhận từ chối giao tài liệu xác nhận.

Cô ấy thậm chí còn lấy hết can đảm chạy đến văn phòng người ta, mặt đối mặt khéo léo thúc giục. Đồng nghiệp nhận nhiệm vụ này ở bộ phận tổ chức sự kiện đang công tác ở nước ngoài, không giao được thì có thể hiểu được, mà Trần Du Nguyệt của bộ phận marketing thì rất lạ, có bản thảo nào mà viết từ sáng đến tối không xong, ngay cả thời gian tìm lãnh đạo ký xác nhận, gửi thêm tin nhắn cũng không có?

Còn năm phút cuối cùng. Thịnh Hủy đi tới, gõ vào mặt bàn của Kiều Đại: “Thu đủ chưa?”

Kiều Đại lắc đầu, cực kỳ tự trách, thậm chí không dám nhìn mắt lãnh đạo.

“Không sao, cô xem trong nhóm chat đi.” Thịnh Hủy bình tĩnh nói, “Năm phút sau cùng tôi đến phòng họp nhỏ. Chúng ta sẽ có một cuộc họp ngắn.”

Kiều Đại còn chưa kịp mở nhóm chat, hộp thư làm việc đã nhảy ra thông báo, tài liệu xác nhận dự toán ngân sách của bộ phận hoạt động gửi tới. Nửa phút sau, bộ phận marketing cũng gửi.

Lúc này, cô mới nhìn thấy, ba phút trước Thịnh Hủy đã gửi một tin nhắn trong nhóm nhân viên của bộ phận tiếp thị.

Thịnh Hủy: [Trước lúc tan tầm, bộ phận nào không nộp tài liệu xác nhận dự toán ngân sách thì được mặc định là từ bỏ ngân sách, các chi phí liên quan tự chi trả]

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Tất cả mọi người đều choáng váng khi thấy tin tức này. Phương án không đổi, công ty không đưa ra ngân sách, các phòng ban làm sao tự chịu trách nhiệm được? Nhân viên có tự chi trả được không?

Mọi người cho rằng, chắn hẳn đây là một câu đe dọa vô nghĩa của Thịnh Hủy. Sau đó thậm chí còn có điều đáng sợ hơn.

Trợ lý của Giám đốc Lưu, cũng chính là chủ nhóm chat, trả lời của Thịnh Hủy, @ toàn bộ nhân viên vào.

Sau đó, giám đốc Lưu: [Cảm ơn tất cả mọi người đã tiết kiệm tiền cho công ty]

Cừ thật, giám đốc đứng đầu tình tình thất thường như thế mà lần này lại dọa sợ toàn bộ nhân viên.

Thật ra Thịnh Hủy cũng không nói chuyện nhỏ này cho giám đốc Lưu. Cô chỉ có tầm nhìn xa trông rộng, sáng nay, trước buổi họp sáng thì tìm giám đốc Lưu để nói về vấn đề phối hợp giữa các phòng ban.

Vào lúc ấy, Giám đốc Lưu đã không để bụng mà nói: “Bộ phận tiếp thị của chúng ta thuộc tập đoàn, hiệu suất làm việc luôn rất cao.”

Kết quả là ngay cả một tài liệu xác nhận dự toán ngân sách cũng không được nộp đầy đủ trong một ngày. Anh ta cảm thấy nóng hết cả mặt.

Trong văn phòng của phòng kế hoạch, Thịnh Hủy dẫn Kiều Đại hùng hổ đi ra ngoài.

Ánh mắt Kỷ Đông Đông đi theo họ. Anh ta luôn cảm thấy rằng hôm nay hào quang của giám đốc Thịnh đã thay đổi. Chính xác là thay đổi ở đâu? Anh ta cũng không thể nói được.

“Tin tưởng vào bản thân, đủ can đảm thì uy hiếp, nếu không xử lý được kịp thời thì tăng lên.”

Thịnh Hủy nói ba câu này cho Kiều Đại. Nếu như là một người giỏi đổ trách nhiệm cho người khác thì Thịnh Hủy sẽ không nói như vậy, thế nhưng tính cách của Kiều Đại có chút giống Tiểu Hạnh hiện tại, quá trầm tính quá lương thiện, cho nên cô mới cần phải hỗ trợ từ phía sau.

Kiều Đại gật đầu như giã tỏi, ôm quyển sổ ghi chép viết tổng kết.

Thịnh Hủy hỏi cô ấy có câu hỏi nào khác không, Kiều Đại nói có, sau đó cho Thịnh Hủy xem lịch trình cô ấy đã làm: “Giám đốc, cô muốn ra nước ngoài ba ngày để làm gì vậy? Tôi cần biết để sắp xếp công việc của cô trong tương lai ấy ạ.”

Cô ấy tỏ ra rất nghiêm túc, giống như mình được ứng tuyển vào trợ lý tổng giám đốc vậy. Một giám đốc nhỏ như Thịnh Hủy làm sao có thể được như vậy được, nhưng cô có chút xúc động, không khỏi tự hỏi mình có nên giấu nhân viên thân cận nhất như vậy hay không.

Vẻ mặt của Thịnh Hủy dịu dàng hơn một chút: “Kiều Đại, tôi có một bí mật muốn nói cho cô biết.”

Kiều Đại nghe xong thì ngồi ngay ngắn.

“Thật ra tôi còn có một công việc khác trong tập đoàn.” Thịnh Hủy chỉ vào mũi mình, “Cô cũng biết rằng nhà máy chưng cất là nòng cốt của tập đoàn Thịnh Thế. Khứu giác và vị giác của tôi rất nhạy, vì vậy trong những năm gần đây đã học từ bậc thầy chưng cất Richard, thỉnh thoảng tham gia vào việc ở nhà máy chưng cất. Tôi sẽ bay đến Ireland vào ngày mai là để đến thăm một nhà máy chưng cất kiểu mới ở đó.”

Kiều Đại há hốc miệng, ngạc nhiên: “Richard? Richard, bậc thầy chưng cất đứng đầu tập đoàn chúng ta sao?”

Thịnh Hủy gật đầu: “Hy vọng cô sẽ giữ bí mật này cho tôi. Tôi sẽ không rời khỏi bộ phận kế hoạch, nhưng nếu lãnh đạo làm việc trong nhiều bộ phận khác nhau thì sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định trong các bộ phận ấy.”

Thời gian làm việc của cô được phân bố thành ba và bảy. Nhà máy chưng cất bên kia chỉ chiếm 3 phần, bởi vì nhà máy chưng cất rất xa, có một số cái nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh, nên phần lớn thời gian của Thịnh Hủy phải ở lại thành phố, có công việc ổn định, thuận tiện cho cô chăm sóc con cái.

Kiều Đại: “Vậy… Sao giám đốc lại nói cho tôi chuyện này?” Cô ấy cảm thấy trách nhiệm của mình trở nên lớn lao hơn nhiều.

Thịnh Hủy cười cười: “Tôi luôn nhìn người rất chuẩn xác. Tôi đánh giá cao cô và có rất nhiều chỗ cần cô giúp đỡ trong tương lai.”

Kiều Đại không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy giám đốc Thịnh.

Lúc còn đi học thì cô ấy thích theo đuổi ngôi sao, vào ngày phỏng vấn, phát hiện có một người phỏng vấn còn xinh đẹp hơn tất cả các ngôi sao cô ấy từng theo đuổi, cho nên lúc phỏng vấn Kiều Đại cực kì khẩn trương, không dám tưởng tượng tương lai mình có thể làm việc cùng một người phụ nữ hoàn hảo như vậy.

Bây giờ đã nhậm chức được một ngày, cô phát hiện ra rằng giám đốc của mình không chỉ xinh đẹp, mà còn rất dịu dàng, dịu dàng và trâu bò, dịu dàng và trâu bò!

Kiều Đại phấn khích đến mức nào? Trên đường Thịnh Hủy lái xe về nhà thì nhận được một tin nhắn hai nghìn chữ từ trợ lý Tiểu Kiều của cô.

Bên trong có nhắc đến nội dung công việc của cô ấy, triển vọng làm việc và cảm giác khi nhậm chức, trong đó phần lớn là thể hiện lòng trung thành, khiến Thịnh Hủy đọc thấy rất vui vẻ.

Trợ lý mới nhìn điềm đạm, mà nội tâm lại tình cảm mãnh liệt mênh mông, đây là điều Thịnh Hủy không ngờ tới.

Lúc sắp về đến nhà, cô lại nhận được tin nhắn của Vạn Hãn:

【Giám đốc Thịnh, lần sau thấy nhân viên làm việc không hiệu quả thì hy vọng cô có thể nói với tôi trước, nói không được lại nói với giám đốc cũng không muộn】

Thịnh Hủy suýt nữa cười ra tiếng. Nói với anh có ích ghê.

Làm người vẫn phải có vài thủ đoạn độc ác. Thịnh Hủy tưởng tượng thấy cảnh Vạn Hãn đang lo lắng vì mất điểm trong mắt giám đốc, là trong lòng vui vẻ đến nổ tung.

Trưa hôm sau, tại sân bay quốc tế Thân thành.

Thịnh Hủy bước lên sảnh chờ, cho đến khi lên máy bay thì mới gặp được các vị lãnh đạo đi cùng ở khoang hạng nhất.

Cô nhiệt tình chào người cố vấn Richard. Đó là một người đàn ông 50 tuổi thanh lịch, con lai Trung-Anh, hơi béo, đôi mắt xanh thuần khiết như bầu trời.

Sau đó chào hỏi hai người đàn ông ở hàng đầu tiên của khoang hạng nhất.

“Liêu tổng, Hứa tổng, chào buổi sáng.”

Người đàn ông đầu tiên có dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, đôi mắt lá liễu hào hùng, giống Thịnh Hủy đến ba phần.

Ông họ Liêu, tên một chữ Phong, là chủ tịch kiêm CEO của tập đoàn Thịnh Thế, trong công ty chắc chắn là người đứng đầu.

“Tiểu Hủy, đã lâu rồi không thấy con dẫn Tiểu Hạnh về nhà chơi.” Giọng nói của người đàn ông rất dịu dàng, tràn ngập tình thương của trưởng bối, khác hoàn toàn với bộ dáng sát phạt quyết đoán trên thương trường.

Thịnh Hủy thản nhiên nói: “Gần đây con hơi bận một chút. Hết bận rồi thì con sẽ dẫn con bé về.”

Liêu Phong mỉm cười nói: “Mợ con rất nhớ các con, mỗi ngày đều nhắc tới đấy.”

Ánh mắt Thịnh Hủy trở nên ấm áp: “Con cũng rất nhớ mợ.”

Cũng nên về nhà thăm mợ, sau khi em trai họ và em gái họ học trung học cơ sở, mợ ở nhà một mình, chắc là rất buồn chán nhỉ?

Ngoài cửa sổ, sân đỗ được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời rực rỡ, một số máy bay màu trắng xung quanh sáng đến chói mắt.

Thịnh Hủy nhắm mắt lại, cảm nhận máy bay đang trượt, cất cánh, bay lên, cuối cùng là bước vào hành trình. Ánh sáng gay gắt xuyên qua mí mắt, phản chiếu ra một màu đỏ thẫm, cô vẫn chưa mở mắt, cũng chưa đóng cửa sổ.

Toàn bộ khoang hạng nhất chỉ có một mình cô là phụ nữ. Mặc dù trong số những người đàn ông xung quanh có giáo viên mà cô rất tôn kính nhưng Thịnh Hủy vẫn cảm thấy không thoải mái.

Cô sợ đàn ông.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Khi đối mặt với hầu hết tất cả những người đàn ông trưởng thành, cô sẽ có tâm lý từ chối và bài xích.

Các triệu chứng ấy tương đối nhẹ, trong công việc hàng ngày hay kết bạn không có vấn đề gì, nhưng một khi ở trong không gian kín, xung quanh chỉ có người khác giới thì cô rất dễ bị tức ngực và có các triệu chứng như đổ mồ hôi trộm.

Giống như bây giờ vậy.

Cho đến khi tiếp viên hàng không xuất hiện, khoang hành khách tràn ngập thanh âm dịu dàng nhỏ nhẹ của họ, cuối cùng Thịnh Hủy cũng thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra.

Cô yêu cầu tiếp viên hàng không rót cho cô một ly nước, sau đó gọi dịch vụ cabin năm phút một lần.

Đến lúc ngại ngùng khi làm phiền người ta, cô chỉ có thể ép mình ngủ.

Chiếc máy bay thỉnh thoảng có xóc nảy, cô ngủ không sâu, mơ mơ tỉnh tỉnh, cứ như vậy qua vài tiếng đồng hồ.

Cho đến khi cuộc gọi của Cù Dao đã hoàn toàn đánh thức cô.

Lúc này trong nước, chính là cuộc sống về đêm thác loạn nhảy múa, là lúc xa hoa đồi trụy nhất.

Tín hiệu chuyến bay này rất tốt, chỉ chênh một hai giây so với mặt đất, thậm chí Thịnh Hủy còn có thể nghe thấy tiếng đàn dương cầm cách đó không xa phía sau Cù Dao.

Cô ấy đang ở trong một bữa tiệc quan trọng, chính là bữa tiệc xa hoa mà tháng trước Diệp Thư Thành đã gửi thiệp mời cho cô ấy.

“Tiểu Hủy Hủy, cậu khỏe không? Hôm qua nghe cậu nói hôm nay đi cùng với toàn nam giới à.”

Thịnh Hủy có chút cảm động: “Tớ ổn rồi. Cậu đang bận mà, không cần phải lo lắng cho tớ đâu.”

Cù Dao: “Tớ không bận! Cậu có thể nói chuyện với tớ một lúc không? Tớ sắp nghẹn chết rồi, cậu đoán xem hôm nay tớ nhìn thấy ai…”

“Diệp Thư Thành.” Thịnh Hủy tranh quyền trả lời. Chuyện này cũng cần đoán ư?

“Sai rồi.” Cù Dao nở nụ cười, “Nhưng mà cũng không sai, đúng là anh ta tới rồi. Thế nhưng người làm tớ ngạc nhiên là một người khác, Hứa Trĩ Ninh, cô ta cũng tới!”

Tiệc rượu của giới thượng lưu thường sẽ mời mấy ngôi sao nổi tiếng tham gia, giống như bảo thạch xinh đẹp để làm nền, không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng là Hứa Trĩ Ninh thì trong mắt Cù Dao thấy rất kỳ lạ. Nguyên nhân không gì khác, thứ nhất, cô ta và Thịnh Hủy có chút giống nhau; thứ hai, cô ta và Diệp Thư Thành có quan hệ không rõ ràng.

Có tin đồn rằng, sở dĩ Hứa Trĩ Ninh có thể thoát khỏi công ty quản lý hút máu là dựa vào Diệp thị giúp đỡ, còn có người nói, mấy bộ phim nổi tiếng của cô ta đều có Diệp Thư Thành là đại gia đầu tư ở phía sau.

Nhà họ Diệp có quan hệ rất rộng, những scandal này còn chưa kịp lan ra thì đã bị bóp chết từ trong trứng nước, nhưng Cù Dao là người tiên phong đi hóng hớt những thông tin trong giới giải trí, nên tin tức liên quan đến cha ruột của con gái nuôi của mình thì cô còn để ý hơn bất cứ ai.

Dựa vào suy luận của cô, chắc chắn là Diệp Thư Thành ngưỡng mộ bà chủ Thịnh mà không được nên đành lui về sau chọn Hứa Trĩ Ninh.

Bỏ ra một ít tiền nuôi một con chim hoàng yến để chơi đùa, các ông lớn đều như vậy.

Cù Dao: “Hôm nay tớ quan sát cô ta ở khoảng cách gần, kính mắt và mũi thật sự có chút giống cậu, đều rất xinh đẹp, đáng tiếc cô ta trông thô tục hơn cậu, lộ ra sự quê mùa không nói rõ được. Không phải là mắt của mẹ ruột tớ cho tớ nói vậy đâu nha, chỉ là ánh mắt của nhà thiết kế này rất sắc bén thôi.”

Trước kia Thịnh Hủy không thích nghe tin tức liên quan đến Diệp Thư Thành, hiện tại thì thấy, nghe mấy cái đó còn rất thú vị: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, tớ phát hiện, thế mà Diệp Thư Thành và Hứa Trĩ Ninh không quen biết gì nhau cả! Vừa rồi cô ta vội vàng kính rượu Diệp Thư Thành, kết quả là người ta chỉ cụng ly nhẹ nhàng với cô ta một cái, rượu cũng không uống một ngụm, quay đầu nói chuyện với bạn ở bên cạnh.”

Thịnh Hủy: “Có thể… Họ không tiện công khai ở nơi công cộng thì sao?”

Cù Dao đột nhiên tức giận: “Sao cậu có thể dùng tâm tư suy đoán xấu xa như vậy với ba Tiểu Hạnh thế?”

Thịnh Hủy: ???

“Cậu nói tớ xấu xa ư?” Lúc trước không phải Cù Dao luôn miệng kết luận bọn họ có quan hệ gì sao? Hơn nữa…

“Ba Tiểu Hạnh là cái quái gì thế?”

Cù Dao ngây người: “Vừa rồi tớ gọi anh ta như vậy sao?”

Thịnh Hủy: “Không thì sao?”

Cù Dao phản ứng lại, trong lòng rùng mình, sợ chọc giận Thịnh Hủy nên vội vàng dập đầu nhận sai.

Thịnh Hủy đúng là không quá vui vẻ. Tiểu Hạnh chỉ có mẹ, không có ba, người đàn ông đó nhiều lắm cũng là “ba ruột” mà thôi.

Trong cabin rất yên tĩnh, Thịnh Hủy cảm thấy mình hơi ồn ào nên đứng dậy, trốn vào toilet. Cù Dao cũng đổi chỗ đứng. Cô ấy đi đến góc sân thượng, một chút gió lạnh thổi qua khiến cô ấy bình tĩnh lại.

Đêm nay lúc vừa đến đại sảnh của tiệc rượu, Cù Dao không quen ai cả, là Diệp Thư Thành đã giới thiệu cô cho mấy vị sếp lớn làm trong những ngành liên quan.

Khi tiệc rượu đã trôi qua được một nửa, có một nhà sưu tập thời trang cao cấp đã bình luận tác phẩm của Cù Dao trước mặt mọi người. Lúc ấy cô không thể rời bàn được thì Diệp Thư Thành đã giải vây cho cô.

IQ và EQ của anh ta đều rất cao, địa vị cũng vậy, chỉ cần nói vài ba câu là khiến Cù Dao nở mày nở mặt.

Cù Dao có thể hiểu được, vì sao bạn thân lại có thể chọn trúng nhiễm sắc thể này.

Người đàn ông này thật đẹp trai, cũng thật con mẹ nó mạnh mẽ.

Cô đã chịu quá nhiều ơn huệ của Diệp Thư Thành, ấn tượng tốt cũng vì thế mà tăng lên rất nhiều, cho nên não vô tình phun ra ba chữ “Ba Tiểu Hạnh”.

Thịnh Hủy đang ngồi trên bồn cầu cách mực nước biển 10.000 mét, nghe bạn thân điên cuồng xin lỗi qua điện thoại.

Từ trước đến nay, khi bọn họ nói chuyện phiếm đều là nói phét nên Thịnh Hủy cũng không đến mức tức giận: “Được rồi. Không nói về chuyện này nữa. Nhà thiết kế Cù Dao nhanh trở về dự tiệc đi.”

Cù Dao không chịu buông tha: “Nói chuyện một chút nữa thôi. Mục đích đêm nay của tớ đã hoàn thành, đợi lát nữa sẽ rời đi, có lẽ còn có thể trở về ngủ cùng Tiểu Hạnh nữa.”

Ba ngày Thịnh Hủy ra nước ngoài nên cô để Tiểu Hạnh ở nhà Cù Dao. Tiểu Hạnh vui mừng khôn xiết, lúc tạm biệt với mẹ thì hầu như không nhìn ra nỗi buồn.

“Cậu cũng đừng chiều con bé quá, tớ rất vất vả mới để con bé quen ngủ một mình đấy.”

Cù Dao cố ý đưa điện thoại ra xa một chút: “Cậu nói cái gì vậy? Để tớ nuông chiều con gái nuôi của tớ hả? Tớ hiểu rồi!”

Thịnh Hủy:…

Cô không nhịn được mà bật cười: “Là cậu ảo giác hay là tớ ảo giác vậy…”

“Cù tiểu thư.”

Cổ họng Thịnh Hủy bỗng dưng nghẹn lại.

Có người tới tìm Cù Dao, Thịnh Hủy lại cảm thấy mình như gặp ảo giác.

Trong ống nghe truyền ra một giọng nam trầm thấp khoan thai, tựa như chuông đêm xa xa, quấn lấy âm thanh của dòng điện, phá vỡ lớp bụi thời gian mà xông vào tai cô.

Sau một loạt tạp âm hỗn loạn thì cuộc gọi đột nhiên bị cúp.

Thịnh Hủy cầm điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp khó có thể dò ra được gì ngẩn ra.

Linh cảm của cô luôn luôn rất chính xác.

Chắc chắn chín phần là Diệp Thư Thành đã phát hiện ra cô và Cù Dao quen biết nhau.

Tác giả có gì đó muốn nói: Ba Tiểu Hạnh: Lại một ngày nữa mà mẹ của Tiểu Hạnh vẫn không nhận ra. Tôi đã quen rồi, cảm thấy oan ức mà không nói ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play