Ánh đèn lạnh lẽo trong suốt trên trần toilet chiếu xuống, khoảng không gian sáng như ban ngày, lúc này Thịnh Hủy mới phát hiện, chất liệu của bộ âu phục trên người Diệp Thư Thành rất đặc biệt, ở nơi nhiều ánh sáng, lớp vải sẽ hiện lên một màu ánh bạc nhạt, giống như ngọn hải đăng chiếu sáng mặt biển trong đêm khuya, nổi lên sự bí ẩn trong bóng tối vô tận.
Còn rất buồn bực.
Thịnh Hủy chống tay lên ngực anh: “Em còn chưa trang điểm xong đâu.”
Diệp Thư Thành không hề động đậy, cái cằm gầy gò dán lên thái dương của cô, bàn tay to ấm áp nắm lấy vòng eo cô, cách vải thấy hơi lạnh, cảm nhận được làn da mềm mại của cô từ từ bị anh làm nóng lên.
“Muốn đến tại sao không nói với anh?”
Thịnh Hủy bị ôm đến hoảng hốt, tiếp tục đẩy anh ra: “Em nhắn tin cho anh rồi mà.”
Diệp Thư Thành nhớ lại, từ khi Tiểu Hạnh đến, danh tiếng của cục cưng quá cao, lúc nào cũng cần anh chăm sóc cẩn thận, nên chưa có thời gian xem điện thoại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play