Trên đường đi, Thịnh Hủy nhận thêm hai cuộc điện thoại của mợ, thấy bà nói năng lộn xộn khóc lóc kể lể, lời an ủi của Thịnh Hủy lại có vẻ vô cùng cứng nhắc.
Trên suốt quãng đường này cô không rảnh để lo lắng, lúc chạy tới trước cửa nhà cậu, hoàng hôn ở phía xa đỏ như dung nham, nóng bỏng thiêu đốt nửa bầu trời.
Hai đứa nhỏ được Thẩm Nam Chi đưa đến nhà bà ngoại chúng, biệt thự lớn như vậy chỉ còn một mình bà, ngồi trong phòng khách, trên bàn ném đầy giấy lau nước mắt.
Thịnh Hủy không kìm được mà nhận xét tiêu cực trong lòng “Biết là sẽ có ngày này mà”, nhưng cô không nói gì, ôm mợ trước, làm gối đầu hình người cho bà một lúc, nghe bà nói cái gì bà cũng có thể nhịn được, nhưng thật sự không chịu nổi việc Liêu Phong chia tài sản vốn thuộc về bà và hai đứa nhỏ cho người khác.
Đó là giới hạn của Thẩm Nam Chi, bà ấy đã nén giận nhiều năm như vậy, đã làm tất cả các cách để bản thân mất hết cảm giác, nhưng chỉ khi lợi ích của bọn nhỏ bị ảnh hưởng, bà mới buộc mình phải tỉnh táo.
Thịnh Hủy không hề trách cứ một câu nào, mở miệng hỏi bà: “Vậy bây giờ ly hôn ạ?”
Thẩm Nam Chi suy sụp mà từ chối, vẫn còn hơi do dự.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT