Lễ hợp xướng sắp đi vào hồi kết, hiệu trưởng đứng trên sân khấu đọc diễn văn, sau đó công bố điểm của các lớp, lớp hai mẫu giáo đạt được giải nhì.
Tiểu Hạnh nghe thấy lớp mình đoạt giải, vỗ tay hết sức nhiệt liệt.
Ở không xa bên cạnh bé, người đảm nhận công việc lớp trưởng luân phiên tuần này Trần Tử Hiên “Hừ” nhẹ, giống như một tiểu đại nhân kiêu ngạo, rồi quay đầu nói với mẹ mình: “Cũng không phải là giải nhất, có cái gì mà vui mừng chứ.”
Lư San mẹ của Trần Tử Hiên là hội trưởng hội phụ huynh lớp hai, cô ta với chồng cùng kinh doanh công ty hóa chất nổi tiếng, tài sản hơn trăm triệu, là người có địa vị cao nhất trong đám phụ huynh.
Đừng thấy Diêu Gia tính cách phô trương, thực ra so với Lư San cũng chỉ xứng làm người hầu. Năm nay Lư San 35 tuổi, bộ dáng cao quý hơn người, có chút giống như khí chất cao ngạo của bà lớn nhà phú hào, cô ta dạy dỗ Trần Tử Hiên trở nên như khắc ra từ khuôn mẫu của cô ta, đến chỗ nào cũng cằm cao hơn đầu, dáng vẻ cực kỳ khí thế.
Đến lượt ba mẹ con cái lớp hai chụp ảnh chung.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Thịnh Hủy nắm tay Tiểu Hạnh đi cuối cùng trong đội ngũ, cúi đầu nhẹ giọng hỏi bé: “Tiểu Hạnh, nói cho mẹ biết, con có muốn đứng ở trung tâm không?”
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Tiểu Hạnh biểu tình mờ mịt mà chớp mắt.
Thịnh Hủy: “Mẹ muốn nghe chính miệng con nói. Con có bất kỳ việc gì muốn làm, hay là muốn đồ vật gì, đều phải dũng cảm mà nói cho mẹ biết, được không?”
Tiểu Hạnh không hiểu tại sao mẹ lại đột nhiên nói chuyện này với bé. Trong mắt bé, mẹ là một người đặc biệt bình tĩnh, đối với chuyện gì cũng đều không hề để ý, thậm chí còn có vẻ không quan tâm được hay mất. Tiểu Hạnh thì không làm được như vậy, bé cảm thấy có hứng thú đối với rất nhiều chuyện, nhưng bé không dám nói cho mẹ, sợ mẹ cảm thấy bé là đứa kỳ quái, là đứa nhỏ có quá nhiều yêu cầu.
Tiểu Hạnh ngẩng đầu lên, đôi môi anh đào lúc đóng lúc mở: “Con thật sự có thể nói sao?”
Tim Thịnh Hủy lại thêm đau đớn: “Đương nhiên có thể!”
Đa số đã đi lên sân khấu, Thịnh Hủy và con gái cùng qua đó, đi đến chính giữa, lại nghe được Tiểu Hạnh nhút nhát sợ sệt mà nói: “Con muốn đứng ở trung tâm…… Cùng với mẹ.”
Thanh âm nhẹ như gió nhưng Thịnh Hủy vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Trên sân khấu đội hình cực kỳ hỗn loạn, chủ nhiệm lớp cô giáo Nhan đứng ở bên cạnh, có thể thấy cô rất muốn chỉ huy trật tự, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Trước đó không lâu sắp xếp đội hình hợp xướng cho các bạn nhỏ, đều bị các bậc phụ huynh nhiều lần tạo áp lực đe dọa khiếu nại, yêu cầu để con mình đứng ở trung tâm…… Cho tới bây giờ đầu cô Nhan vẫn còn đau, cho nên cô ấy cực kỳ kháng cự việc chỉ huy đám phụ huynh cao quý này.
Cứ mặc kệ bọn họ, ai có bản lĩnh thì đứng ở trung tâm. Cô nghĩ như vậy.
Năng lực dạy học của cô Nhan rất xuất sắc, nhưng cô còn quá trẻ, năm nay là lần đầu cô đảm nhận chức vụ chủ nhiệm lớp, nên năng lực xử lý quan hệ so với mấy giáo viên lớn tuổi kém hơn, dẫn đến việc cô dễ dàng bị mấy phụ huynh quyền thế dắt mũi đi.
Thịnh Hủy đi lên sân khấu, nhìn thấy bậc thang của lớp hai, liền dắt Tiểu Hạnh lên đó.
Chỉ còn duy nhất một vị trí bên ngoài. Thịnh Hủy híp mắt.
Hôm nay cô đi đôi giày cao tám centimet, chen chúc trên sân khấu, vừa khéo có người không cẩn thận đụng phải cô, Thịnh Hủy vì thế liền “Thuận thế” lảo đảo về phía trước hai bước: “Ai da.”
Thịnh Tiểu Hạnh không hổ là con ngoan của mẹ bé, lập tức khẩn trương mà chạy lạch bạch đến bên cạnh Thịnh Hủy: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Hai mẹ con kẻ xướng người hoạ, vừa rồi chỗ này còn chật như nêm cối, nhanh chóng bị cô thành công mở ra một đường.
“Mẹ không sao. Tiểu Hạnh con lại đây, đỡ mẹ một chút.”
Dứt lời, lại đem Tiểu Hạnh lắc người chen về phía trước.
Phụ huynh xung quanh đều choáng váng. Dấu vết Thịnh Hủy giả vờ rất rõ ràng, không hề che giấu, mặc cho mùi trà xanh bay loạn, làm sắc mặt một đám phụ huynh tái mét.
Phía trước xuất hiện một người đàn ông hiếm hoi, ban đầu anh ta đã mang theo con đứng ở vị trí của mình rồi. Nhưng thấy Thịnh Hủy khó khăn lắm mới đứng thẳng eo, thương cho người tóc dài, anh ta bỗng nhiên cảm thấy không thể đứng đó được nữa mà chủ động dịch ra bên ngoài một bước, chừa một chỗ cho Thịnh Hủy đứng bên cạnh.
Thịnh Hủy cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái. Mục tiêu của cô chính là sao trời biển rộng.
Rốt cuộc cũng chen đến vị trí trung tâm, xung quanh tất cả hầu như đều là thành viên hội phụ huynh.
“Cô ta điên rồi sao? Chụp ảnh chung thôi mà, cần thiết phải vậy sao?”
“Cũng không tự xem lại bản thân có bao nhiêu phân lượng.”
“Đúng vậy.”
……
Đúng vậy đúng vậy, chụp ảnh chung không cần thiết phải đoạt vị trí trung tâm, vậy mấy người tụ lại trong này làm gì? Uống gió Tây Bắc à?
Thịnh Hủy ở trong lòng mắt trợn trắng, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười dối trá, động tác không chút khách khí, kiên quyết xen vào phía sau Diêu Gia.
Diêu Gia lập tức bày ra tư thế phòng ngự, ôm con gái trên tay làm tăng sức nặng bản thân, dồn khí đan điền*, tránh bị kẻ điên họ Thịnh vô tình chen vào.
(*: dưới lỗ rốn khoảng ba tấc (hoặc một tấc mấy phân) có khoảng không gian trong bụng gọi là đan điền)
Ai ngờ, Thịnh Hủy trực tiếp bỏ qua cô ta.
Tiểu Hạnh theo sát bên người mẹ mình. Cuối cùng cũng dừng bước, bé giương mắt thì thấy Trần Tử Hiên ở bên cạnh, liền cảm thấy khiếp sợ.
Trần Tử Hiên là đứa nhỏ kiêu ngạo nhất lớp, thích tranh vị trí đứng đầu, còn thích chỉ tay ra lệnh, Tiểu Hạnh có chút sợ cậu ta.
Trần Tử Hiên liếc xéo Tiểu Hạnh một cái.
Không thể nghi ngờ, Tiểu Hạnh là chính là nữ sinh xinh đẹp nhất cả lớp, được các bạn nam thừa nhận. Nhưng bé quá quê mùa, cho dù nhìn thấy món đồ chơi bình thường đến mấy thì đều là vẻ mặt mới lạ, tính cách cũng nhu nhược, lúc tranh cãi đều không bao giờ nói lại.
Cô nhóc đầu óc đơn giản như vậy nhưng tứ chi lại phát triển, hôm trước chơi trò chiếm ghế vậy mà lại cướp vị trí đứng đầu của cậu. Trần Tử Hiên nhớ đến liền cảm thấy không cam lòng.
“Nhóc là Tử Hiên nhỉ?”
Trần Tử Hiên nghe thấy có người hỏi cậu, liền ngẩng đầu, thấy được gương mặt cực kì diễm lệ của Thịnh Hủy, không khỏi ngẩn ra.
Ở bên cạnh, mẹ Trần Tử Hiên Lư San trước sau không tỏ thái độ gì. Thần thái cô ta kiêu ngạo, mang theo sự khinh thường nhàn nhạt, dứt khoát đứng ở vị trí trung tâm an ổn giống một pho tượng Phật, chắn chắn Thịnh Hủy không thể dùng thủ đoạn vật lý để đẩy ra.
Thịnh Hủy cũng không dự định sử dụng thủ đoạn vật lý.
Cô hướng phía Lư San gật đầu, sau đó cong lưng, ôn nhu mà sờ đầu Trần Tử Hiên, nhẹ nhàng nói:
“Xin chào Tử Hiên. Cô là mẹ Tiểu Hạnh. Tiểu Hạnh có nói với cô, lớp nó có bạn nam tên là Tử Hiên, cực kì thông minh, dũng cảm.”
Tiểu Hạnh choáng váng.
Bé có nói như vậy sao? Nhưng mà, Trần Tử Hiên quả thật rất thông minh dũng cảm, mọi người đều khen cậu như vậy.
Trần Tử Hiên ngẩng cao đầu như cũ, khuôn mặt tự nhiên đỏ lên, nói chuyện giống như một tiểu đại nhân: “Cảm ơn mẹ Tiểu Hạnh đã khen ngợi.”
Ý cười trong mắt Thịnh Hủy càng đậm: “Nghe nói bữa nay là ngày Tử Hiên đảm nhận công việc lớp trưởng thay phiên? Tuần sau đến lượt Tiểu Hạnh đảm nhận công việc lớp trưởng thay phiên, con bé có rất nhiều chỗ muốn xin được chỉ dạy từ Tử Hiên, như vậy được chứ?”
Trần Tử Hiên gật đầu, cậu thích nhất chỉ dạy người khác làm việc: “Đương nhiên có thể.”
Tiểu Hạnh vẫn đang ngơ ngác đột nhiên bị mẹ đẩy về phía Trần Tử Hiên.
“Vậy làm phiền Tử Hiên ~ hai nhóc lớp trưởng đứng chung một chỗ chụp ảnh chung nha, về sau sẽ là bạn tốt ~”
Trần Tử Hiên vừa định phản bác, cậu với Tiểu Hạnh không phải bạn tốt. Chỉ là cậu quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Hạnh đáng yêu giống hệt thiên sứ, lời nói đến bên miệng rồi, lại không thể nào nói nên lời.
Hình như…… Cũng không phải là không thể làm bạn tốt?
Trần Tử Hiên chủ động sang phía bên cạnh nhường một bước, để Tiểu Hạnh có thể đứng ở bên cạnh cậu. Đáng tiếc chỗ này quá hẹp, mẹ Tiểu Hạnh chắc chắn không chen vào được.
Trần Tử Hiên nhìn xung quanh, phụ huynh bên kia cậu không hề quen biết, nên ngại làm phiền người ta, cậu chỉ có thể ngẩng đầu nói với Lư San đang đứng bên tay phải: “Mẹ, mẹ dịch qua bên kia một chút.”
Lư San:???
Con rốt cuộc là con trai của ai?
Cô ta thật sự không dự đoán được mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy. Cô ta không muốn dịch, nhưng đây là con trai chủ động yêu cầu, lý do hợp tình hợp lý tràn đầy tình thân, nếu cô ta từ chối, sẽ có vẻ cực kỳ không có nhân phẩm.
“Mẹ?” Trần Tử Hiên nhắc nhở cô ta.
Lư San nghiến răng nghiến lợi, một bên thầm mắng Thịnh Hủy tâm cơ, một bên không cam tâm tình nguyện mà xê dịch sang phía Diêu Gia, mà Diêu Gia cũng không cam tâm tình nguyện mà dịch ra phía ngoài….
Mặc cho bọn họ đang truyền cơn tức giận giống như chơi domino, Thịnh Hủy không thèm để tâm. Cô bước về phía trước một bước, dắt theo Tiểu Hạnh quang minh chính đại đứng ở trung tâm.
Trong giới giải trí, ảnh hậu thâm niên nếu bị một người tuyến mười tám không địa vị không bối cảnh đoạt mất vị trí trung tâm, ảnh chụp xong chắc chắn sẽ bị dân mạng chế giễu.
Trong lòng Lư San cũng cho là như vậy, dần dần lấy lại biểu tình cao ngạo.
Cho đến khi cô ta quay đầu liếc nữ nhân bên cạnh một cái.
Cô ta (Thịnh Hủy) sao lại cao như vậy???
Thịnh Hủy vừa rồi luôn chú ý để tránh va chạm các bạn nhỏ cho nên không đứng thẳng. Vốn dĩ cô cao một mét bảy mươi, lại thêm đôi giày tám cm, độ cao 178 so với mặt nước biển, ở trong đám phụ huynh là phụ nữ không khác gì bễ nghễ chúng sinh*.
(*: bễ nghễ: Nhìn nghiêng, liếc mắt (có ý khinh thường hoặc không phục); chúng sinh: các loài có sự sống)
Người cao thường mang theo áp lực tự nhiên, hơn nữa Thịnh Hủy sinh ra lại xinh đẹp quyến rũ, trong nháy mắt, Lư San thậm chí còn nghĩ muốn đổi vị trí cho Diêu Gia, tránh khỏi mũi nhọn, miễn cho thua kém chị em.
Lư San có chút hiểu biết đối với trang sức, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua kẹp tóc trên đầu Tiểu Hạnh, không khỏi sửng sốt.
Cô ta bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra, những cánh hoa anh đào ấy hoàn toàn chính là dùng pha lê khắc ra, cả sáu cánh, hàng thật giá thật. Vừa rồi cô ta nghe Diêu Gia nói, Tiểu Hạnh có tặng cho Ý Lâm một cái kẹp tóc hoa anh đào….. Lư San nhìn quanh khắp nơi một cái, khiếp sợ mà phát hiện, hầu như toàn bộ nữ sinh trong lớp đều mang kẹp tóc pha lê tương tự.
Thịnh Gia là nhà bán sỉ trang sức châu báu à, sao lại hào phóng như vậy?
Dưới sân khấu, nhiếp ảnh gia đã chờ đến không còn kiên nhẫn: “Tôi chuẩn bị chụp nha… Các phụ huynh đứng xích lại gần nhau một chút…. Tất cả đều dựa về phía người mẹ cao nhất ở giữa…..”
Đám phụ huynh: “………”
Nhiếp ảnh gia thông qua ống kính điều chỉnh bố cục. Vị phụ huynh cùng với đứa con gái đứng ở giữa thực sự rất xinh đẹp, quả thật chỗ hai người đứng có chút bị lệch, nhưng anh ta tự giác mà điều chỉnh khung hình xác định đó là chỗ trung tâm, sau đó lại điều chỉnh khung cảnh cho phù hợp với hai người, chỉ huy mấy vị phụ huynh cùng con nhỏ sắp thành hàng xung quanh hai người.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Thành công rực rỡ! Nhiếp ảnh gia và cô Nhan đều cực kỳ hài lòng.
Ảnh chụp xong, trong nháy mắt các phụ huynh nhanh chóng tản ra giống như trên sân khấu có đồ vật gì đó không sạch sẽ.
Thịnh Hủy nghe thấy Lư San vừa đi vừa nói với Diêu Gia:
“…… Về sau làm sổ lưu niệm của lớp với hội phụ huynh, đều sẽ không dùng bức ảnh này.”
Thịnh Hủy cười lạnh. Vậy thì về sau mỗi lần chụp ảnh chung cô sẽ đều đoạt vị trí trung tâm, để cho mấy người không thể dùng ảnh chụp.
Trần Tử Hiên bị mẹ kéo đi quá nhanh. Cậu còn muốn nói chuyện cùng Tiểu Hạnh một chút về việc làm lớp trưởng.
Quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Hạnh, thấy cô nhóc đang hướng phía mình mà vẫy tay thân thiện, đôi mắt tựa như hạnh nhân đang cong lên, con ngươi màu trà nâu so với kẹp tóc đá quý trên đầu cô bé còn sáng hơn.
Trần Tử Hiên đột nhiên quay đầu lại, bước chân thậm chí còn nhanh hơn mẹ mình.
–
Trong phòng khách Thịnh gia, tiếng cười của Cù Dao dường như có thể xuyên thấu nóc nhà.
“Cậu không nhìn thấy mặt của hai người chị em bên cạnh cậu đâu, ha ha ha……”
Thịnh Hủy chạm vào chén rượu cô bạn: “Kiềm chế lại, đừng dọa đến giáo viên đang dạy.”
Ở thư phòng bên cạnh, Tiểu Hạnh đang học một kèm một với cô giáo nước ngoài. Cô giáo nước ngoài của bé là một người phụ nữ nước Anh thanh lịch, có song bằng thạc sĩ tiếng Trung và giáo viên, dạy Tiểu Hạnh ba giờ mỗi tuần.
Tiếng Cù Dao vẫn hăng hái như cũ:
“Bà chủ Thịnh, cậu quả thật là nàng thơ đem lại cảm hứng cho tớ. Khoảng thời gian trước không phải là tớ cần thiết kế bộ lễ phục thêu hoa đính đá sao, lúc trước vẫn luôn không có linh cảm, hôm nay may mắn được quan sát cậu lên khán đài đoạt vị trí trung tâm, lập tức lóe ra ý tưởng!”
Nói xong liền đem bản phác thảo của mình cho Thịnh Hủy.
Hôm nay tâm tình Thịnh Hủy tốt, hiếm khi mà tỏ vẻ tự phụ một chút: “Cũng không nhìn xem là ai đem lại linh cảm? Còn cả sàn catwalk chủ đề về rượu Whisky năm kia làm cậu một trận thành danh nữa, cậu đúng là nên trả lương cao mời tớ về làm cố vấn.”
Cù Dao: “Cậu nói như thể tớ không có miễn phí tiền quảng cáo cho công ty các cậu.”
Nhắc tới công ty, Thịnh Hủy đột nhiên nhớ ra bộ phận nhân sự hôm nay thúc giục cô xem qua sơ yếu lý lịch của trợ lý. Chọn xong sơ yếu lý lịch còn có thêm mấy vòng phỏng vấn, quá trình rất phức tạp, nếu không làm sớm sẽ chậm trễ mất.
Lật xem sơ yếu lý lịch mà Trần Du Nguyệt đã chỉnh sửa lại, trong đầu Thịnh Hủy liền hiện ra một câu nói của cô ta: “Người lớn tuổi một chút sẽ trầm ổn hơn, thích hợp với tình trạng bây giờ.”
Cô nhướng mày, bình tĩnh đặt bút, thông qua sơ yếu lý lịch của mấy khuôn mặt non nớt của sinh viên mới tốt nghiệp khóa này.
Nếu không có Trần Du Nguyệt “Nhắc nhở”, thì Thịnh Hủy cũng không biết, thì ra địa vị của bản thân ở trong công ty lại thấp như vậy, ngay cả người mới vào làm chưa đến một năm cũng có thể khoa tay múa chân trước mặt cô.
Còn cả mấy trưởng phòng ở bên cạnh, suốt ngày châm chọc về bộ phận kế hoạch, Thịnh Hủy trước nay đều lười để ý, cho đến hôm nay trải qua việc Tiểu Hạnh bị bắt nạt, ý chí chiến đấu của cô bỗng nhiên liền sục sôi.
Là người thừa kế duy nhất của Thịnh Gia, Thịnh Hủy bóp chết bọn họ, so với bóp chết con kiến còn dễ dàng hơn.
Nhưng chơi như vậy lại không vui, cô muốn dùng thực lực của mình để nói chuyện.
Ánh mắt Thịnh Hủy liếc qua sơ yếu lý lịch còn có mấy phần ngây ngô của sinh viên mới tốt nghiệp khóa này.
Người mới đại chiến với mấy lão già lõi đời nghe cũng vui đấy chứ? Cô phải chọn sơ yếu lý lịch nghiêm túc mới được.
“Cậu cười cũng gian thật đấy”. Cù Dao vừa mới vùi đầu vẽ bản nháp đột nhiên ngẩng đầu: “Ấp ủ chủ ý xấu gì đấy?”
Thịnh Hủy ngẩng mặt lên, tỏ vẻ vô tội: “Làm gì có.”
Cù Dao duỗi tay véo mặt cô: “Sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ…….”
Lời còn chưa dứt, di động cô bỗng nhiên vang lên. Cù Dao cầm lên thì thấy một dãy số xa lạ, nơi gọi là từ Thân thành. Cô do dự một chút rồi nhấc máy.
Cù Dao cũng không kiêng kị gì trước mặt Thịnh Hủy, nói chuyện tùy tiện: “Xin chào?”
Thịnh Hủy cúi đầu tiếp tục xem xét sơ yếu lý lịch, qua một lúc, không nghe thấy Cù Dao nói gì nữa sau “Xin chào”, mới lại ngẩng đầu.
Hiếm khi nhìn thấy nhà thiết kế tài giỏi có vẻ mặt bối rối như vậy. Thịnh Hủy nghiêng đầu, vui vẻ quan sát.
“Anh nói cái gì?” Môi đỏ của Cù Dao mấp máy, “Anh là….thư ký chủ tịch công ty cổ phần Vạn Hằng?”
……
Ánh mắt mờ mịt của Cù Dao nhìn về phía mặt Thịnh Hủy: “Vạn Hằng…… thư ký của Diệp Thư Thành?!”
Thịnh Hủy mười mấy giây trước còn cười nhạo bạn thân giống tên ngốc:???
Cù Dao hoàn toàn choáng váng, giọng nói giống như bị mắc kẹt lại: “Anh nói Diệp Thư Thành…… muốn gặp tôi sao?”