Ánh hoàng hôn đang dần tắt, ánh trăng cũng dần mọc lên, cả dãy Thương Sơn dài liên miên chìm trong sắc vàng cuối cùng của hoàng hôn.
“Ta biết đường xuống núi, không cần tiễn”. Mạnh Hà Trạch nói.
Hắn ôm kiếm, sắc mặt lãnh đạm. Đạo đồng tiễn khách có chút sợ hãi, vội vàng hành lễ cáo từ.
Mạnh Hà Trạch một mình đi trên sơn đạo quen thuộc. Không khí trên Hoa Vi Tông ẩm ướt, cứ mỗi lần hô hấp là hương thơm tươi mát của cỏ cây lại theo gió đêm bay vào mũi.
Hắn quay đầu lại nhìn lên, Càn Khôn Điện nằm độc lập trên một đỉnh núi, bị sương đêm tầng tầng vây quanh, ngọn đèn dầu trong điện lúc sáng lúc mờ, khiến cho tòa điện trở nên giống như một tòa tiên cung ẩn mình trong mây.
Thời điểm vẫn còn là ngoại môn đệ tử, ngay cả trong mơ hắn cũng muốn tiến vào nội môn, tiến vào ngọn chủ phong kia để nhìn xem một lần.
Hiện tại đi qua rồi lại cảm thấy bất quá cũng chỉ như vậy. Càn Khôn Điện núi cao đường xa, lạnh lẽo như một khối băng, sau này kể cả người khác có mời hắn tới, thậm chí nâng hắn tới, hắn cũng không thèm tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT