“Hai người các ngươi ai tới đều được”
Triệu Ngu Bình hài lòng, mỉm cười gật đầu, quay người đi thẳng hướng đài cao, không cho người khác cơ hội được đổi ý.
“Đừng động vào ghế dựa của ta”. Triêu Tế Hằng hất văng bàn tay đang nắm vào ghế dựa của Mạnh Hà Trạch, sau đó nhướng mày nói.
Mạnh Hà Trạch không cùng hắn so đo, chỉ đối với mọi người cất cao giọng nói:
“Nếu ta may mắn đoạt được quán quân, ta muốn xin cho Tống sư huynh được tiến vào nội môn”
“Khụ khụ khụ” Tống Tiềm Cơ nghe vậy liền cảm thấy kinh hãi, sặc đến mức ho khan liên tục, vội vàng xua tay nói: “Ta không cần”
Ai mẹ nó muốn tiến vào nội môn, ngươi cũng đừng có bẫy ta.
“Ngươi nói cái gì?” Triệu Ngu Bình bỗng nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén như đao, đâm thẳng về phía Mạnh Hà Trạch.
Trên đài cao, trưởng lão Giới luật đường cũng quát lớn: “Hồ nháo, mục đích của buổi khảo hạch là chọn ra đệ tử ưu tú nhất để tiến vào nội môn, trước nay chưa bao giờ có tỷ thí giúp người khác cả”
Mạnh Hà Trạch hướng trên đài cao chắp tay nói: “Luận cả về tu vị và nhân phẩm, Tống sư huynh vượt qua ta cả trăm lần. Những việc nếu như ta có thể làm được thì đối với hắn càng dễ như trở bàn tay. Chỉ là hiện tại hắn mang thương tích trong người, không tiện cùng người khác so chiêu thôi”.
Thiếu niên mặt không đổi sắc, nói năng dõng dạc có khí phách:
“Đệ tử nguyện cùng những người tham gia từng người một lần lượt đối chiến”
Mạnh Hà Trạch sau khi nói xong, những buồn bực trong lòng cũng dần biến mất
Cả đời người sẽ nói rất nhiều lời nói, có lời nói thật có lời nói dối, có lời nói lúc tỉnh táo có lời nói khi say, nhưng hắn chỉ cảm thấy những lời nói ngày hôm nay của mình so với từ trước đến nay đều thống khoái hơn cả.
Từ thời điểm hắn rời nhà lên núi, bái nhập vào ngoại môn của Hoa Vi Tông, hắn đều là giúp đỡ người khác mà người khác rất ít khi có cơ hội giúp đỡ hắn.
Hắn hướng tới thế giới tu tiên muôn màu muôn vẻ, hướng tới tình cảm chân thành hữu nghị lẫn nhau.
Nhưng càng ngày hắn càng cảm thấy cuộc sống sinh hoạt dần nặng nề buồn tẻ, không còn gì vui trên đời. Cuộc sống như thế kéo dài mãi ngày này qua ngày khác, mãi không có điểm cuối.
------ Cứ như vậy cho đến ngày hắn cùng Tống Tiềm Cơ cùng nhau rơi xuống vực.
Hôm nay, mọi chuyện diễn biến đến như hiện tại, nếu như ta còn tiếp tục nhẫn nhịn, thì sau này những bản lĩnh mà Tống sư huynh truyền thụ cho ta, ta làm sao còn mặt mũi mà sử dụng nữa.
Mạnh Hà Trạch muốn hướng về mọi người chứng minh, cũng muốn tự hướng về chính mình mà chứng minh, rằng Tống sư huynh không nhìn nhầm người, không cứu nhầm người càng không dạy nhầm người.
Triệu Ngu Bình bỗng nhiên cười, hôm nay là lần đầu tiên hắn cười chân thành như thế:
“Nhị vị trưởng lão, tuy nói việc này trước nay chưa từng có tiền lệ, nhưng quy tắc khảo hạch mỗi năm đều có biến hóa, trong đám ngoại môn đệ tử khó có được người có khí phách và tình nghĩa như hắn, vậy nên cứ xem xét cho hắn một cơ hội để thử xem sao?
Mạnh Hà Trạch cười lạnh một tiếng: “Đa tạ Triệu chấp sự đã thành toàn”
Mạnh Hà Trạch điên rồi. Sao lại có người chủ động xin đánh xa luân chiến chứ?
Trên quảng trường, mọi người vô luận trước giờ lập trường như thế nào thì giờ phút này đều chung một ý tưởng thống nhất như vậy.
Triệu Tề Hằng lúc này hô lên tiếng lòng của bọn họ: “Này, ngươi làm trò gì thế? Chẳng lẽ Tống Tiềm Cơ hạ cổ ngươi, đem ngươi khống chế lại sao?”
“Thay ta chiếu cố tốt Tống sư huynh”
Mạnh Hà Trạch không có giải thích, chỉ hướng tên đệ tử ngoại môn đi theo hắn dặn dò một câu, sau đó liền hướng trung ương quảng trường đi tới.
Thanh âm của Tống Tiềm Cơ ở sau lưng hắn vang lên: “Dừng lại đã”
Mạnh Hà Trạch quay đầu lại, chỉ thấy Tống Tiềm Cơ đang cau mày, hơi có chút bối rối.
Tống Tiềm Cơ kiên định cự tuyệt:
“Ta không cần ngươi thay thế ta. Chuyện này thật sự không có ý nghĩa gì cả, cũng không cần thiết”
“Không, Tống sư huynh, ta nhất định phải đánh”
Tống Tiềm Cơ thở dài: “Được rồi, vậy ngươi chậm rãi đánh, ta đã bỏ thi nên về trước đây”
Hắn đột nhiên đứng dậy. Triệu Tế Hằng trông thấy liền giật mình, như thể nhìn thấy một người bệnh bị liệt có thể đi lại bình thường được vậy:
“Ngươi, ngươi không phải đang có thương tích sao, làm thế nào….?”
“Ta bị thương là ở cánh tay cùng vai lưng”
Triệu Tế Hằng cảm thấy đầu óc như sắp hỏng mất: “Chân ngươi không có bị thương sao? Nếu đi lại được bình thường tại sao lại để người của ta phải khiêng ngươi chứ?”
Tống Tiềm Cơ cảm thấy thật hết nói nổi: “….Là chính ngươi một hai yêu cầu phải khiêng mà”
Mạnh Hà Trạch không dự đoán được phán ứng của Tống Tiềm Cơ lại như vậy. Hắn không những không cao hứng mà còn sinh khí nữa.
Bản thân hắn cảm thấy mình không làm gì sai, chỉ nhẹ giọng hô “Tống sư huynh…”, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tống Tiềm Cơ không để ý tới hắn, trực tiếp xuyên qua biển người, hướng phía cảnh xuân tươi đẹp cùng thanh sơn bên ngoài quảng trường mà đi tới. Hắm cứ thế đi, một khắc cũng không dừng lại, như thể những gì Mạnh Hà Trạch vừa làm không hề liên quan tới hắn vậy.
Thấy vậy, Mạnh Hà Trạch cũng không tiếp tục nhiều lời, xoay người đi về hướng ngược lại với hắn.
“Thỉnh chư vị chỉ giáo”
Thanh âm thiếu niên vang vọng xung quanh, thần sắc kiên nghị.
Giờ khắc này, bóng dáng đỉnh thiên lập địa của hắn, không biết vì sao, lại có chút cô đơn.
……..
Đường núi quanh co ngoằn nghèo, cây cỏ rậm rạp. Tống Tiềm Cơ đi cũng không nhanh, mỗi bước chân đều đi thật chậm rãi.
Hắn vừa đi vừa ngắm cảnh, ngắm cây cổ hòe xanh ngắt bên đường, ngắm mây trắng trên bầu trời, nhìn chim én tự do bay lượn cùng với những cánh hoa đào vẫn còn mang theo sương sớm run run trong gió.
Nhóm ngoại môn đệ tử đã nhìn những thứ này cả ngàn lần rồi, mãi cũng thành quen nên thấy hết sức bình thường. Nhưng Tống Tiềm Cơ khi nhìn những thứ này ánh mắt lại sáng ngời lên, giống như tiểu hài tử lần đầu được đi du xuân vậy.
Con đường này hắn đời trước cũng đã đi qua rất nhiều lần. Nhưng giờ đây, nếu được cho một cơ hội thứ hai, hắn cũng sẽ thử một lần trải nghiệm cuộc sống hoàn toàn khác.
Thưởng cảnh đơn giản chỉ là thưởng cảnh, không cần nhìn cảnh vật lại muốn hình dung tới kiếm chiêu, uẩn dưỡng kiếm ý.
Xuân tước đua tiếng, xuân thủy róc rách, cảnh xuân rực rỡ.
Cứ thế đi đến cuối sơn đạo, một dãy phòng ốc tường trắng ngói xám hiện ra trước mắt hắn.
Từ đằng xa nhìn lại, tẩm xá của ngoại môn đệ tử trông thật đơn sơ, nhìn đâu cũng thấy giống nhau. Nhưng khi lại gần mới biết bên trong có càn khôn, vẫn có sự khác biệt.
Căn phòng của Tống Tiềm Cơ năm ở vị trí hẻo lánh nhất, địa thế thấp nhất cũng là nơi thiếu ánh sáng nhất. Ở vị trí này, bất cứ khi nào trời mưa to cũng đều có thể bị ngập được. Bên trong tiểu viện nước ngập như hồ, bên trên mặt hồ có vài chiếc lá nhẹ nhàng trôi, giống như những con thuyền nhỏ đang vây quanh một hòn đảo vậy.
Đời trước, tuy sống trong hoàn cảnh như vậy nhưng hắn cũng không hề để bụng, cũng không muốn dọn dẹp. Hắn vẫn luôn dùng cách sống gần như đang tự ngược bản thân này để bức bách chính mình chuyên chú vào việc tu luyện, để nhanh chóng được rời khỏi nơi này.
Đây chính là hắn ở độ tuổi mười lăm, hèn mọn, buồn tẻ, đơn độc, chìm dần trong nước bùn. Hắn chỉ như ếch ngồi đáy giếng, không cách nào với tới được trời xanh trên cao, dù cho có duỗi cổ nhón chân thế nào đi nữa cũng không thể nhìn đến được đỉnh núi xa xăm.
Cánh cửa gỗ cũ xưa vang lên âm thanh kẽo kẹt ghê răng, Tống Tiềm Cơ bước vào hồ nước, lắc đầu cười. Hắn xắn tay áo lên, đem vạt áo nhét vào thắt lưng, nhặt lấy một cái chổi từ trong góc tường, tiêu sái khoa tay múa chân vung vẩy nó:
“ Làm việc thôi”
Trên đời này chỉ có kiếm pháp tiêu sái chứ đúng là không có tạp công tiêu sái.
Dọn dẹp lá rụng, quét sạch nước đọng, sửa lại mái ngói…. Tống Tiềm Cơ động tác cẩn thận, kiên nhẫn, tinh tế, giống như đang làm một việc đại sự quan trọng cả đời vậy.
Thời gian cứ thế lặng yên trôi đi, từ lúc mặt trời còn trên cao cho đến khi bóng mặt trời đổ dần về phía tây. Trời tối dần, những con quạ cũng mệt mỏi trở về tổ. Những ngọn núi nhấp nhô phía xa xa được bao phủ bởi ánh hoàng hôn, tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn.
Cánh tay phải của Tống Tiềm Cơ đang mang thương tích nhưng tay trái thì vẫn hoạt động linh hoạt được. Tuy rằng có chút chật vật nhưng tâm cảnh của hắn lại hết sức bình thản tự tại.
Nhìn thấy hắn càng có bao nhiêu thoải mái, những người khác lại càng thấy phẫn nộ.
Có sáu vị đệ tử đi vào tiểu viện của hắn, đúng lúc hắn đang cầm xẻng xúc đất.
Tiểu viện nháy mắt liền trở nên đông đúc, chật chột. Người cuối cùng còn phải co rúc tại ngưỡng cửa, nhưng vẫn không quên trừng mắt nhìn hắn. Bọn họ giống như những chú gà chọi đang xù lông đe dọa hắn.
“Chúng ta đến đây để thông báo cho ngươi biết, Mạnh sư huynh đã giành được quán quân”. Vị nữ đệ tử dẫn đầu lên tiếng, ngữ khí lạnh băng: “Hắn một người đánh liền 300 trận”
Những người tham gia còn lại không phải là không đánh lại hắn mà là thấy hắn sử dụng đấu pháp không muốn sống như vậy nên kinh sợ, không dám lên sàn đấu.
“Ồ”. Tống Tiềm Cơ không quay đầu lại, cái xẻng trên tay cũng không dừng lại.
Sau lưng hắn vang lên vài tiếng mắng chửi thô tục, hiển nhiên nhóm gà chọi này đã bị thái độ của hắn làm chọc giận.
“Nhưng hắn cũng đã bị trọng thương, giờ phút này còn đang trị liệu tại y quán ngoại môn, trước khi hôn mê vẫn còn nhớ tới ngươi, nói muốn đem bình đan dược này giao cho ngươi”
Nữ đệ tử lấy ra một bình linh đan, đó chính là bình lúc trước mà Triệu Ngu Bình muốn đưa cho Tống TIềm Cơ.
Tống Tiềm Cơ nói: “Ta không cần”
Khuôn mặt xinh đẹp của vị nữ đệ tử nhất thời trở nên vặn vẹo: “Hắn vì ngươi mà đánh sống đánh chết, chỉ cần đi nhìn hắn một chút ngươi cũng không chịu sao? Chẳng lẽ ngươi là người vô tình vô nghĩa đến vậy, ngươi không hề lo lắng chút nào cho hắn sao? Hắn chỉ thiếu chút nữa đã mất mạng….”
Nói đến lời cuối cùng, thanh âm nàng đã trở nên run run, nghẹn ngào.
Tạm dừng cái xẻng trong tay lại, Tống Tiềm Cơ vẫn là lắc đầu: “Ta không lo lắng”
Mạnh Hà Trạch đầu cứng mạng lớn, đời trước rơi xuống vực còn không chết, còn hoàn thành thống nhất tà đạo, làm sao có thể bị một đám đệ tử ngoại môn giết chết được chứ.
Có thời gian lo lắng cho tiểu tử này còn không bằng suy nghĩ khi nào mình có thể xuống núi được còn hơn.
Mạnh Hà Trạch rõ ràng là sẽ không có khả năng cùng mình đi trồng trọt cho nên cũng không cần thiết phải dính líu nhiều làm gì.
Tống Tiềm Cơ không muốn đối phương tiếp tục hiểu lầm nữa, không muốn đối phương xem mình làm huynh đệ.
Ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, Tống Tiềm Cơ và Mạnh Hà Trạch trước nay không có giao tình gì. Bỗng nhiên sau một đêm, lại có thể vì đối phương mà vào sinh ra tử. Như vậy mà không khiến người khác nghi ngờ mới thật sự là kì quặc.
“Ta không biết đêm qua giữa các ngươi đã phát sinh chuyện gì, nhưng Mạnh sư huynh là người thuần lương, lỗi lạc chính trực, dễ tin người nên cũng dễ bị lợi dụng. Ta đoán lúc này ngươi đang rất đắc ý đúng không?”. Nữ đệ tử trừng to hai mắt, má phấn đỏ bừng vì tức giận càng trở nên kiều diễm hơn.
“Lương tâm ngươi không có chút nào cắn rứt sao? Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ là hơi chút cao ngạo, không nghĩ tới ngươi lại còn là một kẻ gian trá như vậy”
Tống Tiềm Cơ rốt cục xoay người lại.
Nghĩ đến sáu người này phải có quan hệ không tồi với Mạnh Hà Trạch nên mới chạy tới nơi này để bênh vực cho hắn.
Tống Tiềm Cơ đánh giá vị nữ đệ tử dẫn dầu này, mơ hồ nhớ được nàng gọi là Chu Tiểu Vân, biết chút y thuật, tính tình hoạt bát, trong ngoại môn cũng nổi danh là mỹ nhân. Đáng tiếc hắn đã nhìn quen khuôn mặt xinh đẹp của Diệu Yên rồi nên đối với những người khác hắn đều cảm thấy bình thường.
“Chu sư muội, ngươi hiểu lầm rồi” Tống Tiềm Cơ bình tĩnh nói: “Ta cũng không nghĩ….”
“Phi, ngươi đừng có giả mù sa mưa”. Tên đệ tử ở sát ngưỡng cửa hung hăng phỉ nhổ, hất văng chỗ đất mà Tống Tiềm Cơ vừa dọn dẹp qua, “Ngươi rốt cuộc đã có thể như ước nguyện tiến vào nội môn tu tiên, đừng có chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ”
Tống Tiềm Cơ sắc mặt lạnh dần. Nhắc tới việc này hắn lại cảm thấy bực mình. Ai muốn vào nội môn chứ? Ai muốn tu tiên chứ? Ta giống như loại người đối với sinh hoạt mất hết hy vọng, đối với tương lai mất đi niềm tin như vậy sao?
“Hiện tại ai là người muốn Mạnh Hà Trạch chết nhất?”, Tống Tiềm Cơ hỏi.
Âm thanh chửi tục đột nhiên im bặt, mọi người đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của hắn không biết vì sao đều cảm thấy chấn động trong lòng.
Chu Tiểu Vân nhíu mày hỏi: “Ý ngươi là gì?”
“Hắn làm hỏng chuyện tốt của người nào, hại người nào mất hết mặt mũi, thì người đó sẽ muốn hắn chết nhất. Dù sao giờ phút này hắn đã trọng thương hôn mê, bên người lại không có ai hộ vệ, cho dù gặp phải nguy hiểm gì cũng đều sẽ không có sức phản kháng”. Thanh âm Tống Tiềm Cơ nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo ý cười.
“Các ngươi có biết được hắn dùng đan dược gì, uống dược thủy gì không? Y sư trị liệu cho hắn là ai? Nếu như thương thế của hắn đột nhiên chuyển biến xấu mà chết ở y quán, thì đó đúng là cách chết hợp tình hợp lý nhất đấy”
Khắp cả người Chu Tiêu Vân đều phát lạnh, theo bản năng lùi ra phía sau.
“Người muốn hắn chết nhất cũng không phải là ta, vậy các ngươi cả một đám chạy tới chỗ ta làm gì đây?”
Tống Tiềm Cơ tiến lên hai bước: “Chẳng lẽ chờ ta mời các ngươi ăn bữa cơm chiều sao?”
“Ngươi, ngươi….”, Có người còn muốn tranh luận với hắn nhưng bị Chu Tiểu Vân giơ tay ngăn lại, “Quên đi, sự an toàn của Mạnh sư huynh quan trọng hơn”
Cả đám người khi tới thì hùng hổ, khi đi thì vội vàng.
Sau khi đám người rời đi, tiểu viện lại trở về với vẻ quạnh quẽ, chỉ còn vài đạo thanh âm ngày càng xa dần vang lên qua tường viện.
“Mọi người đi thong thả”
Tống Tiềm Cơ cười cười, lại một lần nữa cầm lấy xẻng xúc, tiếp tục cúi đầu làm việc.
Ai, đúng là trẻ người non dạ, đến mắng chửi người cũng không xong.
****
Mạnh Hà Trạch hoàn cảnh bây giờ cũng đang rất xấu.
“Ngươi từ nơi nào học được những tà thuật này?”
Uy áp trầm trọng cơ hồ đem lục phủ ngũ tạng của hắn nghiền nát, nhưng cho dù như vậy hắn vẫn kín miệng, không nói một lời.
Làm người chiến thằng, đáng lẽ giờ phút này hắn phải đang ăn mừng và nhận chúc phúc từ toàn bộ ngoại môn, nhưng Triệu Ngu Bình đã phái người âm thầm sử dụng lưu ảnh bích, ghi lại từng tràng tỷ thí của hắn. Sau khi khảo hạch kết thúc liền trước tiên đưa vào nội môn, nhờ trưởng lão Thụ nghiệp đường, người tinh thông vạn pháp nhất trong tông môn xem qua. Sau nửa canh giờ, Mạnh Hà Trạch liền bị kéo ra khỏi y quán ngoại môn, áp giải tới Giới luật đường chịu thẩm tra.
“Những thứ này là ai truyền thụ cho ngươi? Và truyền cho ngươi từ khi nào?”
Mạnh Hà Trạch mặt không đổi sắc, cả người bị kịch liệt đau đớn làm cho hắn lúc thì thanh tỉnh, lúc lại hôn mê.
Những lời chất vấn của đệ tử Giới luật đường đâm vào trong tai hắn, chợt xa chợt gần, tựa như bóng cây rách nát ngoài cửa sổ lúc chiều hôm.
Thiếu niên trước sau vẫn kiên quyết cắn chặt hàm răng.
Hắn không muốn nói ra tên của Tống Tiềm Cơ, cho nên chỉ có thể im lặng.