Lưu thợ mộc khi còn trẻ chưa bị què cho nên không bị gọi là Lưu què.
Hắn từng là một thợ mộc nổi danh khắp làng trên xóm dưới, với tay nghề tinh xảo, khéo léo.
Ở Quận Thiên Cừ, trước khi ngành mộc bị quản chế, những thợ mộc giỏi về ghép gỗ có thể xây nhà, chế tạo đồ dùng sinh hoạt mà không cần dùng tới một cây đinh, cho nên họ luôn được dân trong thôn kính trọng.
Nhận thấy đất đai mỗi năm một khô cằn, trâu cày mỗi năm một thiếu, việc khai khẩn đất hoang trở nên ngày càng khó khăn, Lưu thợ mộc đem suy nghĩ đặt trên đống nông cụ.
Hắn khổ công nghiên cứu ba năm, tự nghĩ ra được một loại cày mới, vui mừng đem bảo vật dâng lên cho thần miếu, ai ngờ lại bị đánh gãy chân ném ra ngoài, ngay cả mặt mũi tiên quan cũng chưa được nhìn thấy.
Thê tử hắn năm đó mang thai, nhi tử Tiểu Hổ của hắn năm đó cất tiếng khóc chào đời, trong nhà từ đó nhiều thêm một miệng ăn. Mà hắn sau khi bị thương tật, tình trạng càng trở nên xuống dốc không phanh.
Lưu thợ mộc tại mỗi đợt ‘Hội Cung Phụng’ đều sẽ dâng lên bảo vật của mình, nhưng đều không ngoại lệ mà bị đánh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT