“Hắn sau khi đẩy Mạnh Hà Trạch xuống vách núi không biết vì lý do gì cũng nhảy xuống theo. Sau đó thuộc hạ liền trở về bẩm báo ngài ngay ạ”
Triệu Ngu Bình nghe thấy vậy sắc mặc liền trở nên âm trầm, nghiến răng phun ra hai chữ “Phế vật”.
Chấp sự trẻ tuổi không dám phản bác.
Đêm mưa gió buốt, rét lạnh cả căn phòng.
Triệu Ngu Bình quay đầu lại, từ ngoài cửa sổ nhìn xuống phía dưới, ánh mắt dừng lại ở khu túc xá tồi tàn nơi xa.
Hàng năm đều có vô số thiếu niên mang linh căn bình thường, với hai bàn tay trắng, lại lòng mang mộng tưởng bước lên con đường tu tiên, tiến vào Hoa Vi Tông làm ngoại môn đệ tử.
Bọn họ vừa thông minh lại khắc khổ, làm nhiều hưởng ít, liều mạng tranh đấu với nhau để được tiến vào nội môn.
Trong số đó, chân chính làm được nghịch thiên cải mệnh, cá vượt long môn chỉ chiếm một phần ngàn. Còn những người khác, sau khi chờ đợi thêm nhiều năm nữa sẽ nhận rõ hiện thực và chấp nhận đi quản lý sản nghiệp dưới chân núi cho môn phái, sống cuộc sống tầm thường như những phàm nhân bình thường khác. Với những người đó, họ chỉ có mong ước đơn giản là kéo dài tuổi thọ của mình.
Người trước ngã xuống, người sau tiến lên trở thành huyết nhục phân bón nuôi dưỡng tu chân đại môn phái như Hoa Vi Tông, khiến cho nó trường thịnh không suy.
Trong số ngoại môn đệ tử ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện mấy kẻ tự cho mình là siêu phàm, hoặc chân chính bất phàm nhưng cũng giống như những chú châu chấu đáng yêu, cũng đều không thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của hắn.
Nhưng tại sao Tống Tiềm Cơ lại đột nhiên phát điên mà nhảy xuống theo chứ?
Hắn chẳng lẽ không muốn sống nữa, không muốn tiếp tục tu tiên nữa?
Đùa gì vậy
“Ai cho hắn cái gan dám làm hỏng chuyện của ta?”
Triệu Ngu Bình híp mắt lại, hồi ức lại từng chi tiết từ khi tiếp xúc với Tống Tiềm Cơ.
Thiếu niên kia mọi tâm tư đều hiện rõ trên mặt, hắn tuyệt đối không có bản lĩnh để tự mình nghĩ ra những điều đó.
Là ai thu mua, xúi giục hắn?
Là người của Giới Luật Đường hay Chấp Pháp Đường sao?
Quản lý ngoại môn được hưởng lợi nhiều nhất, những lão bất tử đó đã sớm muốn phân một phần rồi.
Thật trầm ổn, không có dấu hiệu gì báo trước, phải chờ đến thời điểm cuối cùng trước đêm khảo hạch nội môn mới gây khó dễ cho ta, hòng làm cho ta trở tay không kịp
Nằm mơ đi.
Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn nhO nhỏ, còn không đáng được làm quân cờ.
Triệu ngu Bình nói: “Đi, phái người lục soát đáy vực. Mỗi tấc đất đều phải lục soát cẩn thận cho ta, cho dù hai đứa chúng nó có nát thành thịt vụn cũng phải tìm ra cho ta”
Chấp sự trẻ tuổi thử hỏi: “Nếu trường hợp chúng còn sống thì….”
Triệu Ngu Bình cười rộ lên: “Đoạn Sơn nhai linh khí ngăn cách, chỉ là hai cái Luyện Khí Kỳ, làm gì có chuyện rơi xuống đáy vực mà không chết. Ngươi minh bạch không?”
Tia chớp lóe lên xé rách màn mưa, chiếu sáng lên khuôn mặt dữ tợn tươi cười của hắn.
Chấp sự trẻ tuổi gật đầu lia lịa: “Minh bạch, minh bạch”
“Mang theo người đáng tin cậy đi, nhớ làm cho gọn gàng sạch sẽ vào”
Triệu Ngu Bình lấy ra một bộ trà cụ khác, phủi nhẹ quần áo rồi một lần nữa ngồi xuống.
Nếu như tối nay đã chú định không thể ngủ thì chẳng bằng pha ấm trà đặc, ngồi thưởng trà chờ trận mưa này đi qua.
*****
Bên cạnh đống lửa, Tống Tiềm Cơ đem hồng linh ngọc phật châu đưa cho Mạnh Hà Trạch, giống như đưa đi một khối khoai nóng phỏng tay: “Về sau không được tùy tiện lấy nó ra cho người khác xem”
Mạnh Hà Trạch: “Tống sư huynh, đây là chút tâm ý của đệ, mong huynh nhận lấy”
“Kỳ thật nó không đơn thuần chỉ là linh vật mà còn là một kiện thượng đẳng pháp khí. Chỉ là yêu cầu phải có công pháp đặc thù mới phát huy ra toàn bộ chiến lực của nó”
“A” Mạnh Hà Trạch nhảy dựng lên: “Thượng, thượng đẳng pháp khí? Thật sao?”
Tống Tiềm Cơ gật đầu.
Mạnh Hà Trạch vẫn còn chưa hoàn hồn, lẩm bẩm nói: “ Đây chẳng phải là so với trung đẳng pháp khí “Âm dương ngọc thước” của Triệu chấp sự còn lợi hại hơn sao?”
Hắn không chút nghi ngờ lời nói của Tống Tiềm Cơ, hai tay khẽ run nâng linh châu lên nhìn.
Trong Hoa Vi Tông, thượng đẳng pháp khí chỉ có nội môn chân truyền đệ tử mới có thể sở hữu, mà còn phải là nhà có nghiệp lớn.
Tống Tiềm Cơ: “Đừng cao hứng quá sớm, theo như kinh nghiệm nghiên cứu khí giám sách cổ lâu nay của ta, nó mang theo một cỗ khí tức không chính thống, giống như là đồ vật tà đạo vậy. Kẻ đưa ngươi nói nó là pháp khí phật tu chỉ sợ là không có hảo tâm”
Cái gọi là nghiên cứu sách cổ tự nhiên là do hắn bịa đặt ra, may mắn hiện tại Mạnh Hà Trạch vẫn còn non nơt, chưa hiểu sự đời, khuyết thiếu kiến thức tu tiên nên vẫn dễ dàng bị lừa dối.
Tống Tiềm Cơ nói tiếp: “Sau này ngươi dù cho có cơ duyên tìm được nguyên bộ công pháp để phối hợp với nó cũng phải thập phần cẩn thận. Bây giờ ngươi trước cứ lấy máu nhận chủ, sau này chờ ngươi tu vị đột phá tiểu thừa, thần hồn càng trở nên cường đại hơn, tâm trí càng kiên định hơn thì lúc đó mới đem nó luyện hóa hoàn toàn, thu vào Tử phủ….”
“Đa tạ sư huynh”. Mạnh Hà Trạch cảm xúc mênh mông, lập tức vận linh lực đâm thủng đầu ngón tay, bức ra một giọt tinh huyết.
Tinh huyết rơi xuống Hồng ngọc phật châu, chợt có ánh sáng lóe lên, màu sắc ngọc châu chuyển dần sang màu đỏ sẫm như máu, hai chữ “Tranh tiên” trên ngọc châu cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Khuôn mặt Mạnh Hà Trạch bị hồng quang chiếu sáng lên, cảm thấy hít thở khó khăn.
Trước tối hôm nay, nếu có người nói với hăn, ngươi sẽ có một kiện thượng đẳng pháp khí, hắn chỉ sợ sẽ hỏi lại, các hạ đang đùa bỡn ta phải không.
Hóa ra đây là cảm giác tự mình sở hữu một kiện pháp khí.
Những tâm trạng lo âu, mê mang, không xác định đều trở thành hư vô, hắn chờ mong vô hạn vào tương lai phía trước.
Mạnh Hà Trạch hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, một lần nữa nhìn về phía Tống Tiềm Cơ. Chỉ thấy đối phương thần sắc như thường, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo sự khen ngợi.
Toàn bộ quá trình “giám bảo”, Tống Tiềm Cơ vậy mà không hề lộ ra một tia tham niệm nào, câu câu chữ chữ hoàn toàn là suy nghĩ giúp hắn, đối xử với hắn còn hơn cả thân huynh đệ.
Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu như đứng ở vị trí của Tống Tiềm Cơ, có cơ hội chiếm được một kiện thượng đẳng pháp khí làm của riêng, hắn hơn phân nửa là sẽ dao động, giãy giụa một lát mới có thể vật quy nguyên chủ.
Tống Tiềm Cơ bản thân là người nỗ lực nhất ở ngoại môn, người có mơ ước đăng tiên đồ nhất, đã vậy thực lực lại cao cường, kiến thức yên bác nhưng hắn vẫn lòng mang lỗi lạc, thủ vững được bản tâm.
Mạnh Hà Trạch hốc mắt đỏ lên: “Đệ từng cho rằng trong ngoại môn đệ tử đệ là người duy nhất làm được chính nhân quân tử, nhưng nếu so sánh với sư huynh, đệ tự cảm thấy hổ thẹn. Trước đến giờ đệ đều hiểu lầm sư huynh, sư huynh mới chính là ….”
Tống Tiềm Cơ vội vàng phủ nhận: “Ta không phải như vậy. Ngươi không được nói bừa”
Hắn nghĩ, ta là một người chỉ muốn làm ruộng thì đoạt Phật châu của ngươi làm gì ?
Siêu độ cho đám trùng trong lòng đất sao?
Mạnh Hà Trạch chỉ nghĩ hắn đang khiêm tốn: “Tống sư huynh, sau khi trở về chúng ta phải làm gì bây giờ? Chỉ cần Triệu Tế Hằng giành được danh ngạch nhập môn thì Triệu chấp sự sẽ buông tha cho chúng ta sao? Đệ không nghĩ mọi chuyên sẽ đơn giản như vậy đâu?”
Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, không tồi, cũng không vì một kiện thượng đẳng pháp khí mà đánh mất chính mình, vẫn biết là phải giải quyết vấn đề trước mắt trước.
Hắn làm tán tu đã lâu, đã quen với việc độc lai độc vãng, đi theo lối đi riêng của mình, rất ít trưng cầu ý kiến của người khác. Nhưng nếu đồng đội hiện tại của hắn là Hỗn Thế Ma Vương, tà đạo đại lão sau này thì hắn nguyện ý đem đối phương làm công cụ cho bản thân sử dụng.
“Ngươi có ý tưởng gì sao? Nói ta nghe thử xem nào?”
Mạnh Hà Trạch nói: “Đệ mọi việc đều nghe theo Tống sư huynh”
Tống Tiềm Cơ nghẹn lời.
Quên đi, tính ra Mạnh Hà Trạch cũng chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, vừa mới trước đó còn bị treo trên vách núi, đầy mặt là nước mắt nước mũi nên tạm thời không cần đối xử với hắn như vậy.
Tống Tiềm Cơ liền nói: “Vậy trang đi”
Mạnh Hà Trạch nhanh nhẹn đứng đậy, đi quanh sơn động một vòng, vừa đi vừa nói:
“Xếp cái gì? Xếp bao nhiêu? Huynh nghỉ ngơi đi, đệ tới xếp cho”
(Đoạn này MHT nghe nhầm “trang” thành “xếp” =)) )
Tống Tiềm Cơ: “….”
Trang bức cơ mà tiểu đệ.
Điểm này còn cần phải dạy đệ nữa sao.
Tống Tiềm Cơ ho nhẹ hai tiếng: “Giả bộ sau lưng ngươi có người chống lưng ấy”
“Huynh đừng dọa đệ, sơn động này thật đáng sợ”
Mạnh Hà Trạch theo bản năng quay đầu lại xem phía sau lưng, vỗ vỗ ngực: “Chẳng lẽ huynh nghĩ xé da hổ làm đại kỳ, dẫn hổ đánh sói? Nhưng ở Chấp sự đường Triệu chấp sự một tay che trời, hắn còn sợ ai chứ?”
“Chấp sự đường đúng là một thùng sắt, nhưng còn phía bên ngoài thì sao?” Tống Tiềm Cơ nhặt lên một nhánh cây, vẽ ra ba vòng tròn giao nhau trên mặt đất, vừa vẽ vừa nói:
“Đây là Chấp sự đường, chủ quản nhân sự, tuyên bố nhiệm vụ môn phái”
“Đây là Giới luật đường, định ra quy củ, ban hành pháp lệnh, mở ra thẩm đường”
“Đây là Chấp pháp đường, chấp hành thưởng phạt, cũng quản an ninh của môn phái”
"Ba đường quản lý mọi sự vụ lớn nhỏ của Hoa Vi Tông, có vấn đề nghiêm trọng đều có thể trực tiếp hướng Tông chủ bẩm báo, tạo thành thế chân vạc, kiềm chế lẫn nhau. Chuyện tốt mọi người đều muốn tranh phần, chuyện xấu không ai muốn dính líu tới. Mặt ngoài nhìn có vẻ hòa hợp với nhau nhưng bên trong thì không ai phục ai”
Tống Tiềm Cơ hồi ức lại tình cảnh của mình khi xưa, nhàn nhạt nói:
“Triệu Ngu Bình trời sinh tính tình đa nghi, lần này hắn dự mưu thất bại, nhất định sẽ không dừng lại, một hai phải tìm ra được nguyên do vì sao ta lại hành động như vậy, thoát ly khỏi sự khống chế của hắn”
Mạnh Hà Trạch nghe vậy liền vỗ tay: “Huynh nói thật chí lý”
Tống Tiềm Cơ ném nhành cây xuống: “Cho nên ngươi sẽ tương kế tựu kế, làm bộ trong tay có chứng cứ hắn “lấy quyền mưu tư, làm hại ngoại môn đệ tử”, hơn nữa để hắn tưởng rằng ngươi có người chống lưng, như vậy hắn sẽ khong dám hành động thiếu suy nghĩ. Ngươi chỉ cần luyện tốt công pháp ta truyền thụ, vượt qua được Đăng Văn đại hội, như vậy là có thể thoát ly ngoại môn, rời khởi sự quản chế của hắn”
Phương pháp này nghe có vẻ khá ổn thỏa, Tống Tiềm Cơ nghĩ muốn đưa Mạnh Hà Trạch ra chống đỡ.
Mạnh Hà Trạch cũng không chú ý tới Tống Tiềm Cơ nói là “ngươi” mà không phải là “chúng ta”, cho rằng hắn đang khích lệ, tín nhiệm mình nên liền vỗ vai hắn mà nói:
“Cứ quyết định vậy đi. Ta sẽ không để sư huynh phải thất vọng đâu”
“Ui-----“ Tống Tiềm Cơ hít sâu một hơi.
Bình tĩnh chút nào, ta cũng không quá kỳ vọng gì vào ngươi đâu.
Tống Tiềm Cơ gạt tay hắn xuống: “Trước tiên giúp ta một chút, ta muốn cố định chắc cánh tay này lại đã”
Mạnh Hà Trạch áy náy nói: “Xin lỗi huynh, đệ chỉ để ý đến lời huynh nói mà quên mất trên người huynh còn đang mang thương tích. Huynh muốn tự mình nối xương sao? Liệu có ổn thỏa không? Chúng ta có thể đi ngoại môn y quán, y tu nơi đó đệ rất quen thuộc. Đệ bản lĩnh gì cũng không có nhưng được cái nhân phẩm chính trực, giao tiếp rộng rãi…”
Tống Tiềm Cơ mắng thầm, làm gì có người nào tự khen mình như ngươi.
Trên tay hơi dùng sức, xương cốt phát ra âm thanh răng rắc giòn vang.
“Giúp ta tìm nhánh cây, trước tiên phải làm cái giá cố định cánh tay lại”
Mạnh Hà Trạch nhìn hắn thủ pháp thuần thục mà há hốc mồm: “Huynh…..”
“Suỵt”. Sắc mặt Tống Tiềm Cơ khẽ biến, chợt thấp giọng nói: “Có người đang lục soát quoanh đây”
Mạnh Hà Trạch ngưng thần lắng nghe. Ngoại trừ những âm thanh tự nhiên xung quanh, hắn còn nắm bắt được tiếng hô hấp và tiếng bước chân cực kỳ mỏng manh, cộng thêm cả tiếng hòn đá rơi xuống khi di chuyển nữa.
Là thủ hạ chó săn của Triệu Ngu Bình.
Trong mắt thiếu niên lóe lên nét phẫn nộ, hung ác. Ngay sau đó hắn hướng ánh mắt tin cậy về phía Tống Tiềm Cơ nhẹ giọng hỏi:
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Bình tĩnh” Tống Tiềm Cơ không chú ý thấy thần sắc biến hóa của hắn, lên tiếng an ủi “Bây giờ ta sẽ dạy ngươi một bộ Liễm Tức Pháp, có thể che dấu được hơi thở, dung hòa với thiên địa. Sau khi ngươi thuần thục, lúc đối chiến cùng người khác cũng có thể dùng tới.”
Mạnh Hà Trạch nghĩ thầm, Tống sư huynh cái gì cũng biết, giống như Chân thần vậy.
Huynh có nhiều bản lĩnh như vậy, nếu như thực sự muốn giết chết đệ, đệ có vạn cái mạng cũng không đủ. Đêm nay huynh chấp nhận dấn thân vào nguy hiểm cùng đệ thực ra cũng chỉ vì muốn cứu đệ mà thôi.
Đệ có tài đức gì chứ, làm sao có thể báo đáp lại huynh đây.
Xuân hè se lạnh, màn mưa róc rách ngoài cửa động. Theo thời gian chuyển dời, bọt nước cũng trở nên đứt quãng
Dần đến sáng sớm, những người lục soát xung quanh sơn động đều không thu hoạch được gì nên cũng từ bỏ rút lui về.
Mùi tanh của đất hòa cùng mùi khói của lửa trại phiêu diêu trong sơn động, áo ngoài của hai người đều đã rách nát, mặt xám mày tro, mang theo đôi nét “hoạn nạn huynh đệ”.
Tống Tiềm Cơ nhắm mắt dưỡng thần, đang nhìn xem Bất Tử tuyền cùng Tịnh bình trong Tử phủ.
Mạnh Hà Trạch lúc thì nhìn Phật châu, lúc lại nhìn Tống Tiềm Cơ, trong lòng cảm thấy bây giờ “có nạn cùng chịu” thì sau tất sẽ “hạnh phúc cuối đời”.
Cho dù đang ở trong đêm mưa rét lạnh, cả người chật vật, thiếu niên vẫn có thể ôm theo những mộng tưởng.
“Tuy lần này rơi xuống vực, nhưng đệ lại nhờ đó nhân họa đắc phúc. Đệ nhất định sẽ cố gắng ở Đăng Văn đại hội bộc lộ tài năng, tiến vào được nội môn. Chờ đệ tu luyện thành công, tam hoa tụ đỉnh, 36 quận tứ châu trên đại lục, 72 đảo ngoài hải ngoại, sẽ tùy ý cho huynh đệ chúng ta hoành hành ngang dọc, chỉ là một Hoa Vi Tông nhỏ yếu tính là gì? Chỉ Triệu chấp sự tính là gì chứ? Phải khiến hắn xách giày rửa chân cho đệ, không, cho huynh, mỗi ngày làm hai mươi lần….”
Ha ha, đúng là thiếu niên, Tống Tiềm Cơ không phản ứng gì, chỉ cười thầm trong lòng.
Mạnh Hà Trạch chống cằm nhìn mưa rơi: “Đến thời điểm các đại môn phái, các gia tộc quyền thế cùng tề tụ về Đăng Văn đại hội, cảnh tượng không biết sẽ hoành tráng cỡ nào. Trước đây đệ nghe nói tứ đại châu đất rộng của nhiều, đại nhân vật phong hoa tuyết nguyệt nhưng thực tế chúng ta mỗi ngày không phải là vùi đầu vào đào quặng linh thạch thì lại là dọn phân cho linh thú, cấy lúa cho linh điền. Những thứ đó đệ chưa từng được thấy qua bao giờ”
Hắn nói tới đây, trong đôi mắt không khỏi toát lên vẻ chờ mong.
“Sư huynh, huynh nghĩ thử xem liệu Diệu Yên tiên tử có tới tham gia không? Đệ thực sự muốn được nhìn thấy một lần Tu chân đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết. Bất quá cho dù nàng có tới, ngoại môn đệ tử như chúng ta cũng sẽ không thấy được đâu nhỉ?”
Đệ nhất mỹ nhân Diệu Yên tiên tử.
Tống Tiềm Cơ biểu tình trong nhắt mắt cứng đờ lại.