Mệnh hắn có kiếm, hắn cho chính tên của mình thêm một chứ ‘Kiếm’, cuối cùng trở thành cát bụi trôi đi, chỉ để lại một thanh kiếm gãy.
“Thật là một cái bẫy to mà, Tiển Kiếm Trần, ngươi ra đi nhưng thật ra rất tiêu sái đấy, để lại cái cục diện rối rắm này cho ta thu thập”. Tống Tiềm Cơ lẩm bẩm, trong nháy mắt vậy mà rơi xuống hai giọt nước mắt.
Nhất định là do cát bụi đầy trời bay vào mắt rồi.
Hắn nhặt thanh kiếm gãy kia lên. Hoa văn phức tạp trên thân kiếm được máu tươi từ tử rửa sạch, càng ngày càng trở nên diễm lệ, giống như nhiều đóa hoa hồng từ từ nở rộ, trở nên kiều diễm vô cùng. Giống như loại hoa mà Tiển Kiếm Trần thường xuyên đeo ở phía trước người.
Hắn không khỏi nghĩ, hai trăm năm trước, thời điểm thanh kiếm này vẫn hoàn chỉnh chưa bị gãy, quang mang tỏa ra bốn phía, bộ dáng lúc đó sẽ đẹp đến mức nào?
Không biết có phải là khi đã cường đại đến cực điểm liền sẽ bắt đầu đi dần về hướng hủy diệt hay không? Đẹp đến tận cùng liền chú định sẽ trở nên rách nát hay không?
Thời điểm bọn họ cùng Thư Thánh, Kỳ Quỷ chơi cờ, không biết Tiển Kiếm Trần đang suy nghĩ điều gì? Có phải cũng đang nhìn thấy chính mình sẽ tử vong hay không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play